Tuyện Sex Teen > Truyện loạn luân > 12 nữ thần – Quyển 1

12 nữ thần – Quyển 1

Phần 194
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

Hồ Tây là hồ nước tự nhiên lớn nhất Hà thành, bao quanh phía Đông hồ Tây là một con đường mang tên Âu Cơ, bao quanh phía Tây hồ Tây là con đường mang tên Lạc Long Quân, những cái tên này gắn liền với một truyền thuyết xa xưa về mối tình tay ba giữa Lạc Long Quân, Âu Cơ và Cửu Vỹ Thần Hồ, người được cho là đang bị giam cầm ngay dưới đáy hồ Tây.

Ở cái thế giới này, gần như mọi truyền thuyết đều chính là lịch sử, khác ở chỗ những lịch sử này đã bị vùi lấp, tuy vẫn có nhiều người biết đến, nhưng rất ít người hiểu rõ tường tận. Ví như chuyện Cửu Vỹ Thần Hồ bị giam cầm dưới hồ Tây, mấy ai có thể chứng minh là thật…

Lúc này mặt hồ Tây vẫn trong xanh êm ả như mọi ngày, nhờ những hoạt động bí mật của phủ thành chủ Hà thành nên người qua kẻ lại gần như đều không biết rằng quanh hồ đang tồn tại một tầng kết giới ngăn cấm mọi sinh vật tiến vào, nhưng vẫn có một số ít người tiến vào thành công…

– Dù mạnh mẽ đến mức nào… thì Mị Như kia vẫn chỉ là một trong chín chiếc đuôi của nàng…

Dương dứt lời, Hồ Mị Như nheo mắt nhìn hắn, một cái nhìn dò xét thật sâu, nàng dùng Thần lực tạo ra một lớp tường vô hình để cách âm cuộc trò chuyện sao cho chỉ nàng và Dương nghe được, sau đó nói:

– Ngươi đã từng gặp phân thân kia của ta?

Dương lắc đầu:

– Chưa từng, ta được một cao nhân nói cho biết.

Hồ Mị Như vẫn còn nghi hoặc:

– Cao nhân? Cao nhân nào mà lại có thể hiểu rõ về phân thân kia của ta?

Dương không muốn nói mình biết nhờ một thứ gọi là Google, nhưng nếu không nói rõ thì chắc chắn Mị Như sẽ không tin, cho nên hắn nói bừa:

– Một người… tự xưng là Vô Danh.

– Vô Danh? – Hồ Mị Như nhíu mày suy nghĩ và tự nói với bản thân: – Cái tên này… đã từng nghe qua… Là Sùng Lãm, hắn từng nhắc đến…

Dương tò mò:

– Lạc Long Quân quen biết Vô Danh?

Hồ Mị Như lắc đầu:

– Dường như không quen, nhưng theo lần đó ta thấy thì hắn nói về Vô Danh với ánh mắt ngưỡng mộ…

Dương hỏi:

– Ngài ấy nói gì?

Hộ Mị Như nhìn Dương, suy nghĩ rồi nói:

– Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?

Dương lúng túng:

– A! Ta cũng rất tò mò về người này! Chẳng phải nàng cũng muốn biết tại sao người đó biết về phân thân kia của nàng sao?

Hồ Mị Như vẫn giữ cái nhìn dò xét, nghĩ kỹ thì cái thông tin kia quả thật vô dụng với nàng, cho nên nàng mở miệng nói:

– Ta nghe không rõ ràng nên chỉ nhớ mấy chữ đầu, hắn nói: Vô Danh là tiên…

– Vô Danh là tiên… Tiên Long? – Dương đoán.

Mị Như lắc đầu:

– Có lẽ không phải Tiên Long, cũng không phải Tiên Nhân…

Tiên Tộc, Tiên Nữ, Tiên Hậu, Tiên Tử… quá nhiều từ để ghép hợp lý với từ Tiên, dự đoán cũng vô ích, Dương đành lắc đầu tạm thời cho qua.

Hồ Mị Như lên tiếng:

– Vậy, Vô Danh kia nói gì về chiếc đuôi của ta?

Vốn đã chuẩn bị câu trả lời, Dương đáp:

– Hắn nói rằng: Lạc Long Quân từng chỉnh sửa phong ấn giam cầm nàng, tạo ra một chỗ lỗi để giúp nàng có thể thoát ra sau một thời gian, nhưng nàng không cam chịu nên đã tích tụ linh lực, lợi dụng phần lỗi để tạo ra một Vỹ phân thân và thoát ra ngoài.

Hồ Mị Như gật đầu:

– Đúng vậy! Cách đây vài tháng, ta đã đưa phân thân kia thoát ra thành công…

Dương nói tiếp:

– Hắn còn nói, đáng lẽ Vỹ phân thân phải luôn liên kết ý thức với nàng, nhưng lại gặp một sự cố khiến cho phân thân kia hoàn toàn thoát ly khỏi sự quản lý của nàng.

– Sự cố gì?

Dương ngạc nhiên:

– Nàng cũng không biết?

Hồ Mị Như lắc đầu:

– Ta không biết! Nói mau, là sự cố gì!

Dương cũng lắc đầu, hắn thật sự không biết:

– Ta cũng không biết, Vô Danh không nói! Chỉ nói là… nếu chiếc đuôi kia còn tiếp tục tồn tại, bản thể của nàng sẽ…

Hồ Mị Như bình thản:

– Chết! Ta biết, dù Thần là bất tử, nhưng sức sống của ta lại đang mất dần mà không cách nào ngăn cản!

Dương gật đầu:

– Thần là bất tử, nhưng không bất diệt, có thể có kẻ nào đó mượn cơ hội này để tiêu diệt nàng chăng?

Hồ Mị Như nói thêm:

– Hoặc là để thu phục phân thân kia của ta.

– Kẻ làm được điều này hẳn phải là Thần. Cho nên, cách tốt và nhanh nhất mà ta có thể làm là tiêu diệt phân thân kia của nàng…

Hồ Mị Như cười lạnh:

– Có biết ta cực kỳ ghét những kẻ kiêu căng không? Ngươi lấy tự tin từ đâu mà nói có thể tiêu diệt phân thân của ta?

Dương lắc đầu:

– Đấy không phải tự tin, là quyết tâm!

– Quyết tâm? Quyết tâm chỉ vì mục đích chinh phục ta? Vậy thì cái quyết tâm của ngươi quá đê hèn!

– Hừ! Tuy bà có đẹp thật, nhưng còn khuya mới bằng sư phụ Hồng Ảnh của ta, cũng không bằng Tử Linh, không bằng Hàn Tuyết, ngay cả Như Nguyệt cũng xinh hơn bà, trẻ hơn bà! Nếu không vì Như Nguyệt thì ta cóc thèm liếc bà lấy một cái! – Nói câu sau, Dương theo thói quen đưa mắt liếc vào bộ ngực đồ sộ trong lớp áo cũ rách của Mị Như.

Mị Như không quan tâm ánh mắt của Dương, lạnh lùng nói:

– Hừ! Xem ra ngươi quả thật rất đa tình, thứ đàn ông đê tiện!

– Đê tiện? Vậy Lạc Long Quân chung tình, tại sao bà vẫn hận?

– Ta…

– Ta cái gì! Chẳng qua do bà ích kỷ! Như Nguyệt vì muốn giúp bà quên đi thù hận nên đã bảo ta tìm cách hẹn hò với bà nếu có thể phá được phong ấn, chứ tưởng ta muốn sao!

Với một số người phải lấy mềm mỏng đối xử, với một số người lại cần sự đối xử cứng rắn hơn, và Dương chọn cách đối cứng để tự nâng mình lên thành kẻ ngang hàng trong mắt vị Cửu Vỹ Thần Hồ xinh đẹp tuyệt sắc này.

Và may mắn là hắn đã thành công.

Hồ Mị Như bị một thằng nhóc con mắng chửi xối xả, mặt đẹp nóng bừng, răng nàng nghiến chặt, cái tôi trỗi dậy mạnh mẽ:

– Được… một thằng nhóc đê hèn như ngươi lại dám xem thường ta…

– Ta không xem thường bà, chỉ là bà tự đề cao mình quá rồi!

Hồ Mị Như răng cắn chặt môi, trong lúc Dương tưởng rằng nàng chuẩn bị tung đòn để đánh hắn thì không, nàng bật khóc, khóc theo đúng cách một thiếu nữ bị người khác bắt nạt…

Dương bối rối:

– Ạch! Chiêu này đỡ sao nổi!

Hồ Mị Như nức nở:

– Hức! Ta biết, ta xấu xí, ta ích kỷ, ta đáng ghét, cho nên không ai thích ta…

Dương vội dỗ:

– Ách! Không phải vậy… không phải vậy… Thật ra nàng rất xinh đẹp mà… Tính cách tuy dữ dằn nhưng lại rất đáng yêu…

– Nói láo!

– Không có mà! Ta nói thật, tuy hiện tại ta chưa thích nàng, nhưng ta nghĩ tiếp xúc một thời gian sẽ thích mà!

Hồ Mị Như nhanh chóng ngừng khóc:

– Tình cảm đối với ngươi chỉ đơn giản vậy thôi sao? Ngươi không nghĩ là khi ngươi thích ta, ta lại không thích ngươi? Hoặc là, khi ta thích ngươi, ngươi không thích ta và ta sẽ giết ngươi?

Dương gật đầu:

– Ta cũng sợ như vậy! Nhưng nếu nàng không thích ta, ta sẽ theo đuổi đến khi nào nàng thích ta! Nếu ta không thích nàng, ta vẫn sẽ theo đuổi đến khi ta thích nàng!

Lại là cái ánh mắt chân thành kia, khiến cho gò má nhợt nhạt của Mị Như có chút ửng hồng…

Lặng yên…

Rồi nàng lên tiếng:

– Ngươi có cách phá giải phong ấn của ta phải không?

Dương gật đầu:

– Có, nhưng ta chưa đủ sức!

– Vậy ngươi không sợ khi thoát ra, ta sẽ lập tức giết ngươi?

– Sợ! Nhưng ta làm vì lời hứa!

– Ngươi nghĩ ta sẽ giữ lời sao?

Dương lắc đầu:

– Ta không cần nàng hứa, nên cũng không cần nàng giữ lời! Nhưng lời hứa của Như Nguyệt thì ta nhất định phải giữ!

Hồ Mị Như nhìn Dương, sau đó nhìn Như Nguyệt, tuy Như Nguyệt cũng như Sùng Hạo và Triệu Nhị, không thể nghe cuộc trò chuyện, nhưng Mị Như thấy rõ Nguyệt đang nhìn Dương bằng một ánh mắt tin tưởng tuyệt đối.

“Đó là tình yêu sao…”

Hồ Mị Như suy nghĩ một hồi, rồi tình cờ, hai người đồng thanh nói…

– Ta cũng muốn được…

– Nàng có muốn thử…

– … yêu.

Hai đôi mắt bắt gặp nhau, Dương nhìn thấy Mị Như suýt mỉm cười, nhưng nàng giấu đi…

Dương liền tranh thủ thời cơ:

– Vậy… về chuyện hẹn hò?

Hồ Mị Như cố tạo lại vẻ mặt lạnh lùng để che đi khoảnh khắc bối rối:

– Hừ! Ngươi nói như thể ngươi đã giết được phân thân và giải được phong ấn cho ta!

Đến câu tiếp theo, Mị Như liếc mắt để tránh ánh mắt của Dương:

– Làm được đi… rồi tính…

Dương mỉm cười gật đầu, sau đó sực nhớ ra một chuyện, liền nói:

– À, ngoài ra ta còn muốn xin nàng một thứ…

– Ta có thứ gì mà xin?

Dương bay đến đối diện Mị Như, nói câu gì đó mà những người bên ngoài bức tường không thể nghe được, sau đó bức tường linh lực cách âm tan biến, Nguyệt liền tiến đến và được Dương gật đầu, ra ý nói cuộc trao đổi xem như đã thành công.

Thấy Sùng Hạo vẫn đang tìm lối ra, Dương hỏi:

– Sùng Hạo, ngươi vào đây làm gì vậy?

Sùng Hạo đáp:

– Tìm người, nhưng không thấy! Đánh một trận ở đây không, hay ra ngoài rồi đánh?

– Ẹc! Tha cho ta, ta còn có chuyện cần làm!

– Hừ! Vậy thôi, giờ làm sao ra ngoài?

Dương chỉ tay xuống mặt nước dưới chân và đáp gọn lỏn:

– Nhảy xuống!

Sùng Hạo gật đầu còn gọn hơn, sau đó nhảy tới trước, quả nhiên chỉm xuống và trồi dậy ở Tây hồ thật sự, chấm dứt một cuộc khám phá gần như vô nghĩa.

Khi Sùng Hạo biến mất, Triệu Nhị và Như Nguyệt ngạc nhiên thốt lên:

– Đơn giản vậy sao?

Hồ Mị Như giải thích:

– Đây là cơ chế của nơi này, người có huyết mạch Hồ tộc thuần khiết như ta và Như Nguyệt sẽ bị hút vào và ngăn cản đi ra, nhưng kẻ khác nếu có thể vào mà không động chạm đến phong ấn đang giam cầm ta thì rất dễ dàng thoát ra.

Phải nói thêm, kết giới bên ngoài hồ Tây khi bình thường không hề hiện diện, và khi đó mọi người có thể tiến vào hoặc nhảy xuống nước hồ mà không có bất cứ gì khác thường xảy ra. Nhưng khi Hồ Như Nguyệt, người mang huyết thống Hồ tộc thuần khiết ngang ngửa Hồ Mị Như tiếp cận, kết giới này lập tức có phản ứng, nhờ phản ứng của kết giới mà Hồ Mị Như nhận ra có người mang huyết thống giống mình đang tiếp cận hồ Tây, nàng tạo ra thêm một Vỹ phân thân và giả vờ tìm cách đào thoát lần nữa, khiến cho kết giới kích hoạt và bắt lấy Như Nguyệt vì tưởng lầm nàng là phân thân đã trốn thoát trước đó của Mị Như.

– Hai ngươi cũng ra ngoài đi! – Hồ Mị Như trực tiếp đuổi Dương và Triệu Nhị.

Dương nhìn Như Nguyệt, Như Nguyệt nói:

– Ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi, ta muốn ở đây bầu bạn với tổ tiên một thời gian… Khi nào tổ tiên đủ linh lực sẽ đưa ta ra sau…

Dương có cách mang Như Nguyệt ra, nhưng hắn hiểu nàng muốn ở lại là thật chứ không phải vì lý do nàng tưởng mình không thể ra.

– Được… Vậy nàng ở đây một thời gian, ta sẽ sớm đến thăm nàng…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện12 nữ thần – Quyển 1
Tác giả Slaydark
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện Set, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật30-11-2022 09:12:09
Truyện ngẫu nhiên
Những cô em gái (Update phần 2)
Chị yêu (Update phần 4) - HvH
Hai chồng một vợ (Update phần 3)
Chị ơi… Anh yêu em! (Update phần 21)
Cô hiệu phó dâm đãng (Update phần 3)