Tuyện Sex Teen > Truyện Set > Tiểu Mai – Quyển 2

Tiểu Mai – Quyển 2

Phần 103
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

Ngày… tháng… năm… !

Vậy là đã thấm thoát một năm kể từ khi mình đến Việt Nam rồi, ngày mai sẽ phải tạm rời xa nơi này và quay trở về Nhật Bản quen thuộc.

Về nhà thăm gia đình, mình vui lắm, nhất định khi xuống tàu điện rồi, mình sẽ không đi taxi thẳng đến nhà đâu, chỉ cho xe dừng lại ở con phố thân thương mà thôi. Rồi mình sẽ tự đi bộ về nhà, yêu lắm cảm giác mỗi lần đi xa rồi quay trở về, được bước từng bước trên con đường đầy nắng vàng cùng màu hồng thuần khiết của hoa anh đào. Mình thích bước đi thật chậm dưới những cành hoa anh đào đang nhẹ nhàng khoe sắc, và đôi lúc sẽ lại được thấy một chiếc lá phong rơi lả tả hay lượn thành vòng xung quanh.

Rồi khi rẽ vào đường về nhà, mình sẽ kéo vali thật nhẹ trên dãy đá hoa cương, và đứng yên, nhìn ngôi nhà mình đã sinh ra và lớn lên sẽ vẫn giữ nguyên như vậy không có gì thay đổi, vườn cây, hồ nước, lối đi xen kẽ nhau thành vòng. Đợi cho những bồi hồi xao xuyến qua rồi thì mình hẵng nhấn chuông, à… hay là tự đẩy cửa lẻn vào như lúc nhỏ, rồi rón rén để tránh gây tiếng động trên sàn gỗ, và sẽ bất ngờ nói:

– Con về rồi, chào cả nhà ạ !

Chắc là mọi người sẽ ngạc nhiên lắm đây, nhưng… nếu mình về nhà buổi sáng thì chỉ có ông bà ngoại, còn mẹ thì bận suốt rồi, không lẽ phải đợi đến tối mới gây bất ngờ sao nhỉ ? Hâm ngoại cỡ, hì hì !

Yên tĩnh và trang nhã, thật sự mình nhớ nhà ghê !

Cũng không biết mình sẽ có cảm giác gì về nơi này, về Phan Thiết khi đang ngồi nhà một mình ở Tokyo nhỉ ? Có nhớ phố biển nhỏ bé, giản dị như là nhớ nhà không ?

Không thật sự chắc lắm, nhưng có lẽ là sẽ nhớ thôi, ở Phan Thiết mình cũng đã sống rất vui vẻ mà, như gia đình cô Ba nè, mình sẽ nhớ những bữa cơm thân mật và ấm áp ở nhà mọi người lắm. Nhờ mọi người mà mình bớt đi nỗi nhớ nhà, có thể tạm gác lại cảm giác sống một mình mà hoà đồng với tất cả.

À, mình sẽ nhớ Bồ Câu lắm, con bé dễ thương thật, ước gì ngày nào cũng được dẫn bé đi chơi, nấu cho bé ăn rồi buổi tối, hai cô cháu ôm nhau xem tivi mà chọc cho bé cười khúc khích ha ? Có lẽ Bồ Câu nửa đêm sẽ đói bụng, mình chẳng ngại ngần gì mà xuống bếp nấu cho bé một món ăn nhẹ đâu, nhìn bé tự cầm thìa rồi dáng ngồi ăn cố tỏ ra người lớn, mình cứ cười mãi thôi.

Rồi cả chị Diễm và bé Trân nữa, có hai người thường xuyên đến chơi mà mình biết nhiều hơn về Việt Nam, về Phan Thiết, được đến nhiều nơi mà chắc có lẽ nếu không có hai người, mình sẽ chẳng biết gì ngoài con đường từ nhà mình đến trường, rồi từ trường về lại nhà mất, cảm ơn hai người thật nhiều, hì hì, nhất là bé Trân nhé, mình rồi cũng sẽ dạy Piano cho con bé như đã hứa, nhất định là vậy.

Dĩ nhiên mình cũng sẽ không quên được bạn bè ở lớp rồi, cô bạn Huyền vui vẻ thích ăn uống, hay rủ mình ra căn-tin chỉ để nghe chuyện hôm qua cậu ấy vừa giận Khang. Rồi Phương hay vờ nghiêm túc, dễ giận nhưng rất tâm lí hiểu chuyện, mình khá ấn tượng về lần cậu ấy doạ sẽ báo cô chủ nhiệm về chuyện Chiến không học bài, để rồi hôm sau lại xin lỗi bằng cách… cho Chiến nhìn bài trong giờ kiểm tra khi biết ba của Chiến bệnh nên cậu ấy phải chăm sóc cả đêm. Thật ra lúc đó mình cũng lo lắm, nhỡ hai người bị cô giáo phát hiện là sẽ bị ghi tên vào sổ đầu bài mất, muốn nhắc mà không dám nhắc, kết thúc giờ kiểm tra mà mình cũng thở phào nhẹ nhõm khi hai người họ bình yên vô sự, hệt như là mình cũng vừa mới copy bài ấy, hì hì !

À, rồi cả Nguyễn Yên nữa, buồn cười những lúc cô nàng này giành món ăn với Dũng ghê, nhất là hồi cắm trại, mình cứ khúc khích mãi với hai người này, có khi nào họ sẽ là một cặp xứng đôi không kìa ? Một người giành ăn, một người chịu nhường chắc có lẽ là hợp ha, chứ Yên mà quen anh bạn trai nào đó không có nhường nhịn là sẽ khắc khẩu cả ngày luôn, hì ! Nhìn Yên với Dũng giỡn nhau mà mình thấy hệt như Keikhông và Tadashi ngày trước vậy, buồn cười ghê !

Chắc mình sẽ chỉ nhớ được những bạn này thôi, vì trong lớp mình cũng không thật sự hoà đồng lắm, có lẽ một phần do mình cứ tự tách ra khỏi đám đông, hay bởi vì mình thích thanh bình và yên tĩnh hơn.

Và… còn một người nữa, đã bao lần mình tự hỏi, tại sao cứ cố quên để rồi lại nhớ nhiều hơn ?

Có thể ấn tượng về Phan Thiết của mình sẽ không sâu đậm lắm, nếu không có cậu ấy. Làm vỡ bóng đèn nhà người ta mà chỉ biết lo cho quả bóng, mình ban đầu thậm chí đã nghĩ Trí Nam là Akira thứ hai cơ đấy, chỉ khác là Akira mà làm vỡ kính nhà mình là bỏ chạy luôn, để rồi sáng mai lại sang nhà mình xin lại trái bóng chày.

Là ngẫu nhiên hay sao nhỉ ? Buổi sáng đầu tiên mình ở Phan Thiết, mẹ có gọi và bảo là Akira lại vừa làm vỡ cửa kính ở nhà, thì đến buổi chiều là đến lượt Nam cũng đá bóng làm vỡ bóng đèn nhà mình. Lúc nhìn Nam nhấp nhổm ở dưới, rồi gãi đầu cười trừ xin lỗi là mình tự dưng cảm nhận được một cảm giác rất quen thuộc, hệt như không phải rằng mình đang xa nhà vậy. Mình đã không hề giận Nam chút nào, mà ngược lại còn cảm ơn nữa kìa, thế nhưng cậu chàng chắc là chẳng biết gì rồi, vậy nên mới bị ném bóng vào mặt, ôi….. !

Và rồi cũng không ngờ là hai đứa lại học chung lớp, buồn cười một điều là mình vào phòng học thì Nam lại đứng bật dậy, hệt như tưởng mình là giáo viên, hi hi, ấn tượng ghê !

Không hiểu tại sao mình lại nhận giữ cặp cho cậu ấy nhỉ ? Chưa bao giờ mình như vậy cả, ngày trước trong mắt bọn con trai thì mình là một ai đó kiêu kỳ, khó gần lắm. Thế mà hôm ấy, mình đợi Nam chỉ để được cậu ấy đưa về nhà, và cậu chàng chở mình về thật, dọc đường còn nói đủ thứ chuyện trên đời, còn hứa sẽ đưa mình dạo quanh thành phố cho biết.

Mình đã vui lắm, thật sự rất vui, vì chưa từng có ai không ngại vẻ ngoài dửng dưng, vô cảm của mình mà vô tư làm quen như Nam cả !

Vậy mà… những ngày sau này giữa mình với Nam, chỉ là một chuỗi những cơn mưa dài nặng hạt, ấm ức. Mình không trách cậu ấy, cũng không trách Khả Vy. Mình biết, Vy là người con gái dễ thương và lại rất hoạt bát, có duyên ăn nói, vậy nên Nam thích cô ấy cũng là điều dễ hiểu.

Thế nhưng cảm giác rằng Nam cũng thích mình, là xuất phát từ đâu ? Thật là từ trước đến giờ, tuy là có nhiều người đối tốt với mình, nhưng tất cả những món quà của họ cũng không làm mình thấy vui bằng chiếc chuông gió thuỷ tinh mà Nam đã tặng.

Đã từng tự huyễn hoặc bản thân rằng, mình và Nam chỉ đơn giản là đang đuổi bắt lẫn nhau, và chẳng sớm thì muộn, cậu ấy sẽ đáp lại mình. Nhưng ngày dài càng đến, mình lại càng sợ cảm giác phải đối mặt với hai người ấy. Mình không muốn những gì đau nhói, phiền muộn sẽ là những gì mình cảm nhận được về Phan Thiết, về nơi mình đã chọn đến khi gia đình hỏi thăm.

Vậy nên mình từng quyết định sẽ chỉ im lặng mà thôi, chỉ là đứng nhìn cũng được, Nam tặng quà, học Guitar vì một ai đó không phải là mình, ừ không sao mà ! Cậu ấy vui, mình cũng…. không, không phải là có thể nói ” vui ” được, mình ghét lắm !

– ” Con gái của mẹ biết yêu rồi kìa, đang ghen đấy nhé ! ”

Nếu sự thật như lời mẹ nói, thì sao mình có thể bình thản như vậy được ? Hay chỉ là mình cố tỏ ra dửng dưng như bề ngoài, để rồi những đêm dài trở nên đằng đẵng hơn khi chỉ có một mình ? Tự bao giờ mình đã biết làm tất cả vì một điều mà chính mình còn không dám tin vào nó chứ ?

Cậu ấy nnắm tay mình, rồi lại buông ra, chắc có lẽ đêm hôm ấy chỉ là Nam tốt bụng, không muốn để mình bị lạnh mà thôi, chẳng phải là những gì mình đã nghĩ đâu….

Mình thật sự đã nghĩ như vậy, tự dối rằng mình khóc vì đã quá nhớ nhà, vì những lúc khó khăn mà không một ai bên cạnh, những ngày dài mệt mỏi, trống rỗng, luôn chỉ là một mình, đi và về, học và đàn… buồn và dỗi !

Mình giận, ghét, rồi lại mến, rồi lại muốn nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày, mình đã tự hứa với lòng rằng sẽ cố dạy cho Nam tập Guitar, dù là cậu ấy không biết về nhạc lí. Nếu không phải Nam còn học văn hoá thì chắc có lẽ mình đã đề nghị được dạy cậu ấy suốt tuần rồi.

Ngốc quá, mình ương bướng thật !

Những ngày trời mưa, khi ở nhà mình tự hỏi có khi nào Nam ra ngoài mà quên mang áo mưa không ? Tính cậu ấy vô lo, lại là con trai, chắc sẽ có lúc quên thôi. Vậy là về sau, nếu có đi với lớp thì mình lại để vào túi xách là hai chiếc áo khoác, một cho mình, một cho… Nam nếu cậu ấy lỡ quên, và đã là một thói quen. Nhưng cũng chưa lần nào mình giúp được, vì trời mưa thì Khả Vy cũng lo cho cậu ấy hệt như mình thôi, lại ngốc nữa rồi…

Vì vậy, tối hôm nay, buổi tiệc cuối năm của lớp, mình biết Nam đã dứt khoát với mình từ sau cơn mưa trước rồi, ừa, vậy nên mình từ bỏ thói quen ấy, chỉ phòng thân cho mình một chiếc áo mưa mà thôi. Thế mà bầu trời lại tiếp tục mưa to như ngày hôm đó, lần này thì Nam thật sự là quên áo khoác, mà Khả Vy lại đi trước. Mình… cứ như là vô thức vậy, có lúc mình từng nghĩ là sẽ dầm mưa về luôn đến nhà, chắc là không sao nhỉ, mình đâu có đi chơi với lớp nữa, nên bị ướt thì có là gì. Còn Nam thì vẫn còn tiếp tục đi hát với mọi người, nếu ướt mem thì cậu chàng sẽ ngại lắm, ừ, sẽ ngại lắm…

Con đường biển dài và đẹp mọi khi thì tối hôm nay đã trở nên dày đặc, trắng xoá, mình phải dừng lại để tránh mưa. Không, là mình… đợi mưa đến, như một con ngốc vậy, mình nghĩ rằng trước khi về Nhật, thì kỉ niệm của hai đứa dưới mái hiên này sẽ là động lực để mình tiếp tục trở lại Phan Thiết sau mùa hè.

Mưa thật to, gió thật lạnh, mình tự hỏi không biết phải đợi đến bao giờ nữa ? Đợi một điều mà mình biết rằng nó sẽ không xảy ra, nhưng vẫn đợi !

Và cậu ấy đến thật, trong cơn mưa tầm tã, ướt đẫm cả người, Nam nhìn mình và giận dữ hét lớn, mình sợ đến muốn khóc đi được, thật may là… mưa cũng ướt cả đến mình, thế nên mình… vừa ứa nước mắt lại vừa cười…

Mưa thì to, mà chiếc áo khoác lại nhỏ, hai đứa che chung mà vẫn không hết người, Nam ngốc, cứ ngồi dịch ra mãi đến khi nước từ mái hiên thành dòng chảy ào xuống cả nửa người thì mới giật mình ngồi vào trong.

Mình đâu trách cứ gì, Nam ướt thì mình để lại áo khoác cũng vô nghĩa rồi, hì hì, nên thôi đành ướt chung cả hai luôn vậy !

Mình đã thật vui suốt thời gian còn lại, dù là cũng lo lắng và áy náy, vì chỉ ngày mai thôi, cậu ấy sẽ đối mặt với Khả Vy thế nào chứ ? Mình… không muốn chỉ vì sự ích kỉ của mình mà Nam phải nói dối Vy. Nhưng… nếu mình chỉ ích kỉ một lần thôi, thì chắc sẽ không có gì là quá đáng lắm đâu, Nam nhỉ ?

Đêm Noel, cậu ấy ôm mình, lặng yên an ủi, tối hôm nay mình lại ôm cậu ấy, dù chỉ là từ đằng sau, nhưng Nam ơi, đó không phải là phép trả lễ đâu nhé, vì chợt nhớ lúc nhỏ mình có một trò chơi không thành tiếng, gọi là ràng buộc vô hình, hì hì, rồi sẽ phải nghĩ về mình thôi !

Và cũng vì… mưa đã đưa Nam đến với mình, vậy nên có lúc nào đó, mong Nam đặt quyển sổ của mình dưới mưa, biết đâu…

Lần đầu tiên mình viết nhật kí dài đến như vậy, ngạc nhiên ghê, có lẽ là tâm trạng thật tốt, nhưng phải khép lại và nghỉ ngơi thôi, còn một chặng đường dài mình phải đi nữa, ôi… không thích máy bay chút nào !

Vậy…. chúc Nam ngủ ngon và có một kỳ nghỉ hè thật vui nhé, lúc Nam đang ngủ là mình đã ở trên máy bay về nước rồi, ừm…. hẹn gặp lại vào cuối mùa hè nha. Mình sẽ cố gắng trở về…. hứa đấy !

Cảm ơn mọi người về thời gian vừa qua, cảm ơn tất cả !

Phan Thiết, 00 giờ 45 phút, ngày… tháng… năm…. !

Trúc Mai.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209
Thông tin truyện
Tên truyệnTiểu Mai – Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Truyện Set, Truyện sex dài tập, Truyện teen
Ngày cập nhật29-11-2022 02:19:12
Truyện ngẫu nhiên
Thỏa thuận (Update phần 2) - Cô Kim
Hết tình còn nghĩa (Update phần 5) - Vu Sơn
Bà Hiệu trưởng (Update phần 2)