Tuyện Sex Teen > Truyện les > Bí ẩn làng Thất Sơn

Bí ẩn làng Thất Sơn

Phần 1
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.org, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Tôi tên là Nguyễn Thị Tuyết, quê ở Thất Sơn, ông nội, bà nội nuôi tôi từ nhỏ cho đến tận bây giờ. Ông nội tôi thật thà chất phác, bà nội tôi cũng tốt nhưng tính tình hơi khó khăn, riêng ba tôi là người tham chơi, không lo làm ăn nên không có cô gái nào ưng ý ba tôi làm chồng.

Rồi ít ngày sau mẹ tôi xuất hiện xin làm vợ bố tôi, sống với bố tôi hơn một năm nhưng vẫn không có thai, không sinh ra tôi.

Bà nội cảm thấy tất cả đều là do mẹ tôi có vấn đề, nên xúi ba tôi ra ngoài tìm người phụ nữ khác, nghe lời bà nội ba tôi, ra ngoài tìm thê thiếp.(Vợ bé).

Ba tôi đã tìm kiếm một người vợ bé bên ngoài hơn hai năm.

Trong hai năm này bà nội luôn ở nhà làm khó mẹ tôi, ông nội ngược lại luôn bảo vệ mẹ tôi, mỗi lần bà nội nấu cơm không cho mẹ tôi ăn, sau đó ông tự mang đến cơm cho mẹ tôi ăn.

Ông nội đối với mẹ tôi đặc biệt tốt, tốt đến mức có lúc trong mắt người khác, họ còn vượt qua phạm vi của cha và con dâu.

Ví dụ như mẹ ra sông giặt quần áo, ông nội đi cùng, mẹ đi cuốc ruộng, ông nội cũng đi theo…

Sau này, ngay cả trưởng thôn cũng đặc biệt tìm ông tôi để nói chuyện.

Nói với ông nội, có một số việc phải cân đo đong đếm, người sống trên đời phải có sĩ diện, ông là người lớn, nửa thân chôn trong đất vàng, phải biết xấu hổ, nếu như là tôi có bị đánh chết Không thể làm loại chuyện mất mặt này, hậu quả không tốt.

Hơn nữa, nếu… Tuấn con trai ông về, tôi xem ông ăn nói thế nào với nó?

“Trở về thì sao, ông là có ý gì, tôi nói ra, các người cũng không tin, chỉ có thể suy nghĩ!” Ông nội hút một điếu thuốc rồi nói tiếp: “Tôi… Tôi chỉ là không muốn họ Nguyễn nhà ta diệt vong, như vậy cũng sai sao?”

‘Không sai, nhưng.

Ông có thể làm điều này uh?’

Trưởng thôn mắng ông nội tôi.

“Ông thực sự… nếu thế đừng trách bọn ta!”

Ông nội bỏ qua mọi thứ và bỏ đi.

Những câu này truyền miệng dân làng, càng lan rộng, càng về sau, chuyện chẳng lành đã xảy ra.

Họ cảm thấy mẹ tôi không mang thai được là lỗi của mẹ, thực ra mẹ là người mạnh mẽ bên ngoài nhưng bên trong lại yếu đuối.

Những việc ông tôi làm thực chất là muốn thay cha tôi tiếp tục hương khói cho họ Nguyễn, ba tôi luôn bỏ nhà ra đi là vì không chịu nổi loại chuyện này!

Nhưng sau đó, mẹ tôi có thai, tin tức lan truyền trong làng lập tức bùng nổ.

Bà nội tức giận đến mức nằm liệt giường suýt về gặp tổ tiên ông bà.

Ông nội không để ý đến họ, ông cũng không tranh cãi với họ.

Ngược lại, ông nội đặc biệt cao hứng, liền nói họ Nguyễn có hậu nhân rồi.

Gần 7 tháng sau, ông nội chờ đợi giây phút bế cháu sau 2 năm không tin tức của cha, bỗng nhiên trở về!

Hôm đó, bố tôi uống rất nhiều rượu, người nồng nặc mùi rượu, đánh đập mẹ tôi dã man, ông đạp vào bụng mẹ tôi mà mẹ không dậy.

Sau này mẹ tôi mất, bà không cho thờ ở bàn thờ tổ tiên, nói đào hố chôn ở ngoài cũng được, chỉ là chó mèo từ ngoài đường không đáng vào nhà thờ tổ.

Ông nội phản đối, ông bà cãi nhau kịch liệt, qua làng bên mua quan tài đỏ, người quê tôi cũng không dám dùng quan tài đỏ cho là điềm hung, không nghĩ tới, đêm hôm đó, trong quan tài có tiếng khóc của tôi.

Ông nội nói, tôi sinh ra, khi phát hiện, trong quan tài có máu, tôi nằm trên vũng máu, dây rốn nối liền với mẹ.

Hơn nữa, trên đỉnh đầu vẫn là một cây tăm tre đỏ như máu, vải liệm cũng không có gì khác biệt.

Rõ ràng có người không muốn tôi sống, thậm chí sau khi mẹ tôi qua đời, bọn họ lo lắng tôi không chết trong bụng mẹ, cho nên bọn họ đào mộ của mẹ lên để hạ độc thủ.

Tuy nhiên, cuộc đời tôi còn rộng lớn, vẫn còn sống.

Nhưng mà từ nhỏ thân thể ốm yếu, đêm đêm luôn quấy khóc, có khi khóc đến hai mắt trắng dã, tất cả đều nhờ lão thầy thuốc trong thôn cứu mạng.

Nhất là năm tôi sáu tuổi, nửa đêm sốt cao, mơ màng thấy một cô gái xinh đẹp ở ngoài cửa hỏi:

“Đây chẳng phải là cháu gái nhà họ Nguyễn sao, còn sống ưh?”

Cô ta hỏi dồn dập, tôi nghe thấy sốt ruột định trả lời một câu thì bị ông nội tôi cầm tẩu thuốc gõ vào đầu, quay đầu về phía cửa hét:

“Con quỷ cái kia biến đi!”

Cô ta ở bên ngoài cửa trừng mắt nhìn tôi một lần, không dám tiến vào, cũng không hỏi nữa, liền rời đi.

Mấy ngày sau, ông nội mời một bà đồng ở thôn tôi, có thể bấm nút tính toán, cái gì cũng biết, bà ấy cùng ông nội tôi quan hệ rất tốt.

Có đều Ở đây là bà đồng này tầm 40 tuổi nhưng nước da như gái 19 tuổi.

Bà đồng phê chuẩn ngày sinh tháng đẻ của tôi, nói tôi có mạng âm, nếu không phá giải, chỉ sợ sống không quá mười tám tuổi.

Ngoại trừ cái này, bà ấy còn nhiều lần dặn dò, sinh mạng của tôi, âm khí quá nặng, muốn sống thì không nên tiếp xúc với người khác.

Hồi nhỏ, tôi chưa hiểu, chưa cảm nhận được gì, nếu đứa con trai nào trong nhà chơi với tôi, ông nội sẽ lấy chổi đuổi đi.

Có một con bé trong xóm mắng tôi là les, nhiều lần tôi đánh nhau với nó.

Trong chớp mắt, mười tám năm đã trôi qua, tôi dần dần trưởng thành, càng ngày càng cảm thấy đây thực sự là một chuyện vô cùng đau khổ.

Người khác có bạn, tại sao tôi không thể?

Với cảm giác không đồng quan điểm, tôi và cô bạn thân học chung lớp tên là Hồng, cô ấy xinh đẹp hơn tôi, da trắng, tóc dài đen nhánh, giọng nói cũng rất ngọt ngào.

Tôi được giáo dục từ nhỏ, tôi cảm nhận được những điều khi còn bé, không có gì huyền bí như bà đồng kia nói, toàn là mê tín phong kiến nên trong kỳ nghỉ hè, tôi liền dẫn Hồng về nhà…

Tôi không nói trước với ông nội chuyện này nên khi tôi đưa Hồng về nhà, ông nội đang bổ củi thì chết lặng, chiếc rìu trên tay rơi xuống đất.

Ông nội nhìn Hồng, một lúc lâu không nói lời nào.

Hồng lễ phép cúi đầu chào ông, đồng thời lấy ngón tay chọc chọc vào lưng tôi, tôi giới thiệu sơ qua, ông nội chỉ ậm ừ, thế là tôi vội vàng dẫn Hồng vào phòng.

Trong phòng, tôi và Hồng ngồi hôn miệng nhau một lúc rồi cô ấy trầm giọng hỏi:

“Tuyết, ông của cậu sao vậy, ông ấy… Ông ấy không muốn tớ qua chơi sao…”

“Không, cậu nghĩ nhiều rồi.”

Tôi an ủi cô ấy, không ngờ ông nội lại có phản ứng như vậy, ông là người lớn tuổi thật thà, nhìn Hồng như vậy, có chuyện gì sao?

Chuyện Hồi nhỏ, tôi vẫn chưa nói cho Hồng biết, nói ra sự thật sẽ khiến cô ấy sợ hãi bỏ đi.

Đến bữa trưa, cả nhà ngồi trên bàn đá, không chỉ ông nội mà ngay cả bà nội cũng nhìn Hồng chằm chằm, hai người đều bất an, mặc dù Hồng rất xinh đẹp nhưng ông bà nội cũng không nên nhìn như vậy!

“Ông, bà ơi, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn tin vào cái thứ phong kiến mê tín ấy để làm gì? Dù sao thì con cũng đưa Hồng về nhà chơi, thế này chẳng phải tốt sao? Hồng Không phải con trai”.

“Tốt sao?”

Ông nội hỏi ngược lại.

Nói thật là tôi tức lắm, cảm thấy ông bà mê tín quá, ăn vài miếng rồi cùng Hồng về phòng.

Một lúc sau, ông tôi gọi tôi ra, ông bảo:

“Tuyết, nghe ông nội nói, còn sớm đưa con bé ấy về đi”.

Nếu thực sự không vâng lời, con sẽ làm tổn thương chính mình. Đồng thời cũng sẽ làm tổn thương con bé ấy!

‘Ông nội trông có vẻ giận dữ.

“Con không tin!”

Tôi quay đầu bỏ đi, cảm thấy ông ngoại thật sự là một lão già phong kiến cố chấp, không cách nào cùng ông giao tiếp.

“A… Tuyết, ngươi làm như vậy, sớm muộn sẽ phát sinh chuyện!” Ông nội hít một hơi thật sâu điếu thuốc, lắc đầu rồi bỏ đi.

Ông nội nói không sai, ngày hôm sau có chuyện xảy ra đến.

Đúng 7 giờ sáng, gian phòng của ông nội, tôi đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết, tôi đứng bên cửa sổ nhìn vào trong, thấy ông nội đang chọn một chiếc quần dài, cả người run lẩy bẩy.

Tôi hỏi ông nội chuyện gì, ông đạp quần lên, mới nói:

“Tuyết, mẹ… Mẹ con đã trở lại!”

Tôi nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi một câu: “Sao… Mẹ, mẹ mất lâu rồi?”

Trong ký ức của tôi, mẹ chỉ là một mộ cỏ hoang, tại sao mẹ lại về?

Ông nội cũng không trả lời, quay đầu đi ra ngoài làm gì đó, sau đó quay lại kéo tôi về phòng.

Trong phòng, quả nhiên xác mẹ tôi nằm trên giường ông nội, quần áo liệm đỏ như máu, chân đi một đôi giày giấy trắng hay còn gọi là giầy liệm, người chết mới mặc được.

Khuôn mặt đó trắng bệch, đôi môi đỏ như máu, trông rất đáng sợ, nhưng dù vậy, khuôn mặt đó cũng có vài phần quen thuộc.

Đúng lúc Bà nội đi chợ về và vô tình nhìn thấy, không nói lời nào, chạy vào hỏi, ông nội vội vàng ngăn lại, bà nội liền đánh ông nội mấy cái, ông đau đến nhe răng, nói:

“Ugh, bà nghe tôi giải thích được không?”.

“Có gì để nói nói, ông ngủ với nó?”.

Ông nội ngăn cản, bà nội càng tức giận.

Ông nội với vẻ mặt cay đắng, ông nói:

“Thực sự không phải tôi, tôi… Tôi vừa mở mắt ra… tôi không phải là thứ người loạn luân.”

Lúc này, cửa đột nhiên phát ra tiếng răng rắc, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất, tôi và ông bà trong phòng đều quay đầu lại nhìn, một cô gái dáng vẻ trong rất xinh đứng ở cửa, mái tóc dài xõa xuống, ánh sáng cũng không nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy.

“Ối giời ơi”

Ông nội sửng sốt và hốt lên:

“Ông ơi, cái tẩu thuốc của ông hả…”

Ai ngờ người nói chuyện chính là Hồng, cô ấy khom lưng nhặt lại tẩu thuốc vừa rồi rơi trên mặt đất lên, cầm trong tay lắc lắc, thì ra tẩu thuốc lá của ông nội rơi xuống lúc nào không hay.

Bỗng nhiên bên ngoài ông cụ Lân bước vào, sắc mặt không tốt, đi về phía Hồng nửa bước hỏi:

“Cô gái này là ai?”.

Tôi vội vàng nói:

‘Thưa ông… Cô ấy là Hồng bạn học của con.

Đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cụ Lân rất nhanh lấy lại tinh thần mà nói:

“Ah… thì ra là vậy”.

Tôi cứ nghĩ rằng ông cụ Lân sẽ giống như ông nội ngăn cản tôi có bạn, nhưng không, hơn mười tám năm rồi, có lẽ điều này đã thực sự bị đảo ngược.

Năm đó, tôi bị người ta lôi ra khỏi bụng mẹ, ông nội vội vàng cứu tôi, khi trở về, thi thể mẹ tôi không cánh mà bay.

Vì thế, mộ mẹ tôi vốn là mộ giả, bên trong chỉ có chiếc quan tài trống không và ít quần áo khi còn sống.

Dù đã mười tám năm nhưng chiếc quan tài đỏ nằm bên trong mộ mẹ vẫn còn tốt.

Ông nội và cụ Lân thương lượng một hồi, cũng không nghĩ ra nguyên nhân, cảm thấy việc này không thể kinh động thôn dân, liền thừa dịp lúc chưa có ai biết thì liền chôn cất mẹ tôi lại như cũ.

Bận rộn đến tận chiều, chuyện này không ai nói, nhưng tin tức vẫn truyền ra trong thôn.

Vốn định vào đất là đã yên không có vấn đề gì, ai ngờ, sáng sớm ngày thứ ba, tôi và Hồng đang ngồi hôn miệng nhau thì bất thình lình căn phòng của ông nội lại vang lên tiếng hét, thi thể của mẹ lại không biết bị ai mang về, giống như lần trước, cứ như vậy nằm ở bên cạnh giường… Ông nội sợ đến mức không dám ở trong nhà.

Mấy ngày đó, người trong thôn đều nói mẹ tôi năm đó chết oan, hiện tại đã trở về, hơn nữa lại tìm đến ông nội của tôi.

Lời đồn đãi nổi lên bốn phía ngày càng nhiều, trong lòng ông nội hoảng sợ.

Cụ Lân bày cho ông nội một cách, để cho ông nội trồng hai cây Tùng ở mộ mẹ, còn nói cách này thật sự có tác dụng, sau khi trồng cây bách, thi thể mẹ tôi liền yên tĩnh, không quay lại tìm ông nội của tôi nữa.

Ngồi hôn môi nhau với Hồng ngoài ban công, tôi vừa hôn cô ấy tôi vừa nghe ngóng tình hình. Thấy tôi không tập trung, cô ấy tỏ vẻ bực bội.

“Này… Cậu không thích tớ đúng không?”

Tôi gãi đầu đáp:

“Ồ… không, tớ yêu cậu rất nhiều.”

“Vậy thì tại sao cậu lại bị phân tâm như vậy khi đang hôn nhau với tớ?”

“Điều này…”

Hồng nhìn vào mắt tôi và mỉm cười.

“Không trêu cậu nữa, cậu lo lắng thi thể của mẹ cậu đột nhiên trở về sao?”

Tôi gật đầu.

“Vâng, tớ lo lắng về điều này.”

Hồng lập tức đứng dậy nhìn qua ban công để quan sát tình hình bên dưới.

Trong khoảng thời gian này tôi lo lắng nhất là Hồng, cô ấy vừa đến nhà tôi đã xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, nếu là cô gái khác có lẽ đã sớm dọa chạy mất, cô ấy cũng rất dũng cảm…

Nghĩ đến đây, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ như vậy, mười năm trước đều tốt đẹp, sao Hồng vừa đến đây rồi xảy ra chuyện này? Mẹ đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ là có người cố ý, mục đích chủ yếu là dọa đuổi nàng đi sao? Nếu là như vậy, ông nội và cụ Lân rất nghi hoặc, nhưng làm như vậy có ích lợi gì?

Buổi chiều, tôi đi nhổ hành, khi định quay về không biết từ đâu có luồng khói trắng bay tới, khiến cho tôi cay xè cả mắt.

Dụi mắt, về nhà, đi dạo không hiểu sao đến khu rừng ven sông, tôi thấy một cô gái xinh đẹp đứng bên một gốc cây đã chết, vỗ vỗ vào thân cây kia và hỏi:

“Cây chết, không thể nảy mầm, không thể nở hoa, người chết, không thể ăn cơm, thậm chí không thể nhung nhớ, hiểu chưa?”

Tôi không hiểu cô ta đang nói cái gì, tôi cảm giác như mình đã gặp ở đâu rồi, cái mặt đó khiến người ta khó chịu.

Hơn nữa, tôi cũng từng nghe người ta nói, bất kể lúc nào, gặp phải người lạ hỏi thăm, hãy giả vờ như không nghe thấy.

Tôi quay đầu bỏ chạy, nhưng dù chạy đi đâu, cô ta vẫn luôn ở trước mặt tôi, vẫn luôn đứng dưới gốc cây khô héo kia, vẫn hỏi cùng một câu hỏi.

“Chết bà… bị trúng chiêu rồi”.

Tôi cúi xuống nhặt một hòn đá ném về phía cô ta, bỗng cô ta a… một tiếng, tôi quay đầu bỏ chạy, đồng thời cảm thấy trên vai có vật gì đó, kèm theo mùi hôi thối…

“Quạ… quạ”

Hai con quạ trên cây kêu lên vài tiếng, vỗ cánh bay đi.

“Lạ thật, ở đây thường không có quạ”?

Tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện cô ta đã không còn ở đó, tôi phát hiện mình vẫn còn đứng trên mặt đất trồng hành, hai hàng hành trên mặt đất đã bị tôi giẫm đạp rất nhiều.

Trong khi tôi đang suy nghĩ, cô ta đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt tôi, khiến tôi giật nảy mình.

“Cô… cô… là ai vậy?”

Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi một lúc rồi vuốt ve mặt tôi và hôn lên môi tôi. Tôi sợ quá đẩy cô ta ra. Không ngờ, cô ta ôm chặt lấy tôi và đè tôi xuống đất không cho tôi vùng vẫy.

Miệng cô ta hôn môi tôi với một sự cuồng nhiệt đến phát điên.

Trong vài phút chống cự, đầu óc tôi quay cuồng không biết phải làm sao nên đành tuân theo sự điều khiển của cô ấy.

Thấy tôi không chống cự nữa, miệng cô ta bắt đầu từ từ chậm lại và thưởng thức đôi môi của tôi.

Tiếng môi giao nhau… “chóp chép”… vang dội cả vùng trồng hành.

Đúng lúc tôi và cô ta đang nằm hôn nhau đắm đuối dưới đất thì có nhiều người xuất hiện đến thu hoạch hành. Thật kỳ lạ, họ thậm chí không nhận ra rằng cô ta và tôi đang nằm hôn nhau gần đó.

Hôn được một lúc cô ta nhìn tôi cười rất lạ rồi tiếp tục hôn tôi, Lần này tôi chủ động đưa lưỡi của mình vào trong miệng cô ta và quấn lấy đầu lưỡi của cô ta.

Ngay khi tôi và cô ta vừa hôn nhau vừa ngồi dậy, nhưng vẫn ôm nhau thật chặt. Trong khi tôi và cô ấy đang mút lưỡi, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô ấy và thấy rõ một khuôn mặt rất giống tôi.

Cô ấy nhận thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy nhưng vẫn không phản ứng gì cả mà vẫn hôn tôi như bình thường.

Sau một lúc hôn nhau đã đời, cô ta đánh thức tinh thần tôi. Sau khi trấn tĩnh lại, tôi giật mình khi thấy tôi và cô ta đang ôm nhau miệng thì đang nhấp nhấp nhau, tôi vội buông cô ấy ra và lùi lại.

Cô ta bước đến gần tôi với một nụ cười nhẹ.

“Đừng sợ, tôi sẽ không hại cô đâu nhớ tới tôi là ai không?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp:

“Chẳng lẽ cô chính là cô gái ngày xưa đứng nhìn tôi ngoài cửa sổ?”

“Phải chính là tôi”.

Tôi nghe vầy rồi hỏi:

“Tại sao cô lại hôn nhau với tôi còn nữa tại sao lại rất giống tôi?”.

Cô ta ngồi xuống bên cạnh tôi, lặng lẽ áp môi mình vào môi tôi và hôn tôi thật chậm. Tôi không muốn làm cô ta thất vọng, vì vậy tôi đưa tay ra ôm lấy cô ta và hôn đáp lại. Sau một vài phút, cô ta thì thầm điều gì đó vào tai tôi và rời đi.

Những thứ cô ta thì thầm vào tai tôi khiến tôi không hiểu điều đó có nghĩa là gì, nhưng dù sao tôi cũng không quan tâm lắm nên tôi đứng dậy phủi bụi trên váy và đi bộ về nhà.

Vừa về đến nhà tôi phát hiện Hồng đứng trước cổng nhà, nàng nhìn tôi.

Tôi không nghĩ rằng Hồng sẽ đứng bên ngoài đợi t, hỏi:

“Hồng, sao cậu đứng ở đây?”

Hồng nhìn tôi trả lời:

“Cậu đi một mình, tớ không yên tâm.”

Hồng nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng, tôi hỏi cô ấy làm sao thế, em bảo lâu quá không thấy tôi về nên định đi tìm.

Trong lòng tôi nghĩ hơi lạ, nhưng sao cô nàng lại nói tôi đi lâu quá, không dám chậm trễ, kéo tay cô nàng vào nhà, bên ngoài cổng nhà có hai con quạ đậu trên cành cây kêu:

“Quạ… Quạ”.

Ngày hôm sau tôi đang phơi quần áo thì có một ông lão xuất hiện trước cổng nhà tôi rồi xưng là lão Hậu bạn của cụ Lân, ông ấy đưa tay ra và chạm vào vai tôi. Sờ xong, liếm đầu ngón tay, nói:

“Này nhóc con từng nghe nói có quạ báo tang chưa?”

“Quạ sao lại báo tang… nhà có người chết, chim lợn đến nhà”.

Ông ấy thở dài và nói:

“Lũ Quạ chúng nó đi theo mày, chỉ chờ con chết, sau đó ăn thịt con, đây không phải là điềm lành! Mày có phải đã hôn môi với một cô gái?”

Nghe đến đây, tôi ngạc nhiên hỏi làm sao ông ấy biết tôi và cô gái kia hôn môi nhau. Ông ấy không trả lời tôi, mà lấy từ trong túi ra hai miếng thịt to bằng ngón tay đưa cho tôi.

Tôi cầm lấy, thấy nhớp nháp mùi hôi, ném về phía hai con quạ còn lại, con quạ lao xuống, nhanh chóng đớp lấy hai miếng thịt kia về, bất ngờ, con quạ vừa nuốt chửng hai miếng thịt kia. Trước khi kịp bay lên, liền cắm đầu rơi xuống đất và chết.

“Wat đờ con heo”.

Sau đó lại lấy ra một viên thuốc màu đỏ bắt tôi nuốt xuống, nói: ‘Trên người con có ba ngọn lửa, ngọn lửa trên vai cô đã bị hai con quạ dập tắt, hiện tại sinh khí không đủ, rất dễ thấy thứ không trong sạch, đan dược giúp ngươi hồi sinh khí, có thể tránh tà, hẳn là có thể giúp con trụ được một thời gian.

Tôi vốn định mời vào trong, nghỉ ngơi một chút, uống ngụm nước, ông ấy chỉ xua tay từ chối, tôi định vào trong lấy cốc nước, lúc quay lại thì không biết đã đi đâu.

Tôi vào bếp lấy cốc nước để uống viên thuốc đó thì ông nội từ trong phòng đi ra, ông hỏi:

“Tuyết, con đang làm cái gì?”.

Tôi kể cho ông nội nghe chuyện gặp một ông già tự xưng là bạn của cụ Lân ở ngoài cửa, sắc mặt ông biến sắc, vội vàng đóng cửa lại, quay người giật lấy viên thuốc trong tay tôi, cầm lên ngửi. Với một cái nhìn bối rối trên khuôn mặt của mình, ông nói:

“Tuyết, hôm nay ông nội phải đi, trời tối không thể trở về!”

Khoảng 8h tôi và Hồng ngồi nói chuyện một lúc rồi áp môi vào môi nhau định hôn môi nhau, chưa kịp hôn thì có tiếng gõ cửa, tôi hỏi:

“Ai?”

“Tuyết, mở cửa!”

Đó là giọng nói của ông nội.

Định đi ra mở cửa, vừa từ trong phòng bước ra, Hồng liền nắm lấy tay tôi, cô khẽ lắc đầu nói nhỏ:

“Ông nội nếu về thì không cần gọi cửa.”

Người bên ngoài chắc chắn không phải là ông nội… Tôi hiểu ý Hồng, may mà nhờ cô ấy nhắc nhở.

Tiếng gõ cửa im bặt một lúc… tôi và Hồng nhìn qua khe cửa thấy bóng một người đàn ông trên tay cầm mã tấu rồi lặng lẽ quay người bỏ đi.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ có hai con quạ đen bay về phía tôi kêu ríu rít, đòi lấy mạng tôi, rất hiển nhiên là lão già hồi chiều này muốn hại tôi.

Ánh mắt lão già ấy nhìn tôi, cả người tôi như chợt ớn lạnh, toàn thân không tự chủ được run rẩy, hai mắt thâm quầng, có chút lảo đảo.

Hồng lao lên và nhanh chóng đỡ lấy tôi.

Thấy tôi không được khỏe, cô ấy vội đi gọi bà nội, lúc này bà nội bước đến bên cửa sổ mắng:

“Con mẹ nó, lão già kia cút đi!”.

Rồi quay sang cô ấy nói:

“Này cô gái, mau bế con bé này lên giường, cùng nó cởi truồng đắp chăn hôn nhau mau!”

Từ nhỏ bà nội luôn gọi tôi là con bé này, tuy bà là người khó tính nhưng khi tôi gặp nguy hiểm bà cũng khẩn trương như ông nội.

“A… cái này?”

Cô ấy không hiểu, nhưng cũng không do dự, liền đỡ tôi lên giường.

Tuy nhiên, hơi xấu hổ, bà vẫn thúc giục tôi và cô ấy cởi truồng đắp chăn hôn miệng với nhau để thải chất độc qua mồ hôi ra ngoài, điều này hơi quá, tôi phải chịu thôi, tất nhiên bây giờ tôi và cô ấy đang trần truồng hôn nhau, bởi vì trực giác của tôi nói với tôi, điều này thực sự có thể cứu được nhiều mạng người.

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên một lúc rồi im bặt dần, hai con quạ trên cây cũng đập cánh bay đi, nhưng ông lão ngoài cửa có vẻ hơi chán nản, lão lầm bầm gì đó…

Rất nhanh bên ngoài đã không có động tĩnh gì, tôi cảm thấy trên người dễ chịu hơn rất nhiều, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, lúc này Hồng lên tiếng hỏi:

“Cậu thấy trong người thế nào rồi?”

Tôi gật đầu ra hiệu không sao, nhìn thấy bà nội ngồi xổm xuống mặt đất, toàn thân đổ mồ hôi, có vẽ bà cũng khá mệt, tôi vội vàng đi qua đỡ bà nội dậy, bà lại đẩy tôi ra, còn trừng mắt nhìn tôi một cái.

Phản ứng của bà nội lúc này làm cho tôi rất buồn.

Đúng lúc này, lại có tiếng mở cửa, khiến cho cả ba người chúng tôi đều hoảng sợ.

“Tuyết… là ông nội đây!”

Không sai, là thanh âm của ông nội, nhưng nếu người bên ngoài là chính ông nội, cũng khó nói.

Bà nội không lên tiếng, bảo tôi và Hồng tiếp tục hôn miệng nhau, bà bám vào khe cửa nhìn ra ngoài, nhìn ra ngoài một lúc mới thở phào nhẹ nhõm, mở cửa lớn ra, bên ngoài đúng là ông nội, đồng thời kế bên ông nội là cụ Lân.

Vừa bước vào nhà, ông nội hỏi bà nội:

“Con Tuyết sao rồi…”.

Bà nội không trả lời mà quay mặt về phía phòng, hiểu ý ông nội liền mở cửa phòng quan sát. Vừa mở cửa, ông nội đã thấy tôi và Hồng đang ngồi nói chuyện với nhau.

“Ông già đó là ai, tôi không biết tại sao ông ta lại hại cháu gái tôi”.

Ông Nội tôi vừa uống trà vừa hỏi.

“Hiện tại còn chưa rõ ràng lắm.”

Cụ lân trả lời và nhìn lướt qua ông nội ta.

‘Vậy… ông ta có phải là ma không?

“Cái này tôi không biết lão là người hay ma nữa”.

Một câu hỏi vu vơ của cụ lân nhưng hình như có ẩn ý sâu xa, nói xong cụ liếc sang nhìn tôi và Hồng một cái, không biết cụ có ý gì.

Cụ lân hỏi ông nội viên thuốc ở đâu, ông nội liền đưa cho cụ lân xem. Cụ lân cầm viên thuốc quan sát trong chốc lát, rồi lên tiếng:

“Đây không phải thuốc mà là thi dầu”.

Nghe cụ lân nói vậy, ông nội vô cùng kinh ngạc không ngờ viên thuốc này chính là dầu thi thể của người chết.

… Bạn đang đọc truyện Bí ẩn làng Thất Sơn tại nguồn: https://truyenteen.pro

Khoảng vài ngày sau.

Vào nửa đêm, tôi đột nhiên nghe thấy âm thanh “bốp bốp” từ phía bức tường, đây là tiếng người gõ vào tường.

Căn phòng cạnh phòng tôi là phòng của Hồng, nửa đêm gõ tường không ai khác chính là Hồng.

Bên trái phòng tôi là nhà của con Hoa buổi tối nó luôn thích nói chuyện với bạn bè, mọi khi chuyện này xảy ra khiến cho tôi mênh mông, không hiểu sao khi bức tường phòng tôi bị gõ cửa, chợt nghĩ ra điều này.

Nói thật thì Hoa cũng xinh nhưng không bằng Hồng của tôi, hôm sinh nhật Hoa, tôi đến dự tiệc sinh nhật của cô ấy. Tôi vẫn còn nhớ sau ngày sinh nhật ấy tôi và cô ấy đã ngồi hôn say đắm.

… Bạn đang đọc truyện Bí ẩn làng Thất Sơn tại nguồn: https://truyenteen.pro

“Hồng có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi hỏi nhỏ, phòng tôi và phòng Hồng cách nhau một bức tường, cách âm không tốt, giọng tôi không lớn nhưng chắc chắn cô ấy có thể nghe thấy.

Cô ấy ậm ừ, một lúc sau mới thì thầm với tôi qua vách tường:

‘Tuyết, cậu có thể tới phòng tớ được không, tớ sợ.

… A…

Cô ấy hét lên một tiếng, trái tim ta căng thẳng, nghĩ rằng cô ấy đã xảy ra chuyện gì, tôi chạy phòng cô ấy, cánh cửa đúng là khép hờ, tôi hỏi:

“Hồng, sao?”

“Chuột…”

Cô thấp giọng nói, chăn mỏng quấn quanh mình.

Ở nông thôn có chuột là quá bình thường, tôi nói với cô ấy chuột không cắn người, không cần sợ, đang chuẩn bị trở về phòng cô ấy lại gọi tôi lại:

“Tuyết, tớ… cậu ở lại với tớ đi!”

Cô ấy là một cô gái thanh thuần, giống như không biết nên nói như thế nào, lắp bắp, thẹn thùng vùi cả khuôn mặt vào trong chăn, ánh trăng chiếu lên vai cô, giữa những sợi tóc đen nhánh có vài phần trắng nõn như vậy.

Tôi ôm lấy cô ấy xuống giường và kéo tấm chăn trên người cô ấy xuống, để lộ cơ thể trần truồng ấy. Sau đó môi tôi hôn môi cô ấy say đắm, cô ấy không phản ứng hay chống cự lại mà nhắm mắt tận hưởng khoái cảm.

Thân thể tôi và nàng quấn lấy nhau trên chiếc giường ọp ẹp vô cùng đê mê. Một lúc sau, cả hai buông nhau ra và nằm thở hổn hển.

“Tuyết, chúng ta ở cùng một chỗ, sẽ không… sẽ không gây rắc rối cho cậu không?”

Tôi mỉm cười, trong lòng không rõ lắm, hôn nhẹ lên môi cô ấy một cái rồi nói:

“Sao vậy, ông nội nói gì với cậu?” Đừng nghe ông nội nói, ông nội là lão già thời phong kiến, những chuyện đó đã qua nhiều năm, nhất định không có gì… và tớ và cậu đều là con gái.

Cô ấy không nói tiếp nữa, tôi và cô ấy hôn nhau lần nữa, âm thanh môi chạm môi… “Chóp chép”… vang vọng khắp căn phòng.

Cũng không biết qua bao lâu, ước chừng trời đã dần dần sáng, di động của Hồng vang lên, là chuông báo thức, cô tỉnh dậy nói:

“Tuyết, cậu nên trở về, không thể để cho ông nội cậu biết chúng ta đã ngủ với nhau.”

Tôi đương nhiên rõ ràng, nếu ông nội biết chúng tôi ngủ với nhau và quan hệ đồng tính thì ông sẽ đuổi Hồng đi.

Tôi đang định đứng dậy thì cô ấy lập tức ôm tôi từ phía sau, cô ấy và tôi trần truồng, đêm hè nóng nực và khô ráo, cô ấy thì thầm vào tai tôi:

“Xin lỗi, tớ chưa chuẩn bị xong…”

Nói xong cô ấy mỉm cười…

Trong lòng vui mừng, tôi cẩn thận mở cửa, trần truồng đi về phòng, như kẻ trộm, sợ bị ông nội phát hiện.

Mới hơn bốn giờ, bầu trời bên ngoài đã bắt đầu sáng, vừa vào đến phòng khách, tôi đã sợ muốn chết.

Trước kia mùa thu thu hoạch ngô, dưới mái hiên sẽ có chùm ngô treo, hiện tại còn chưa tới thu hoạch, phía dưới mái hiên treo một cỗ đỏ thẫm quan tài, treo ngay phía trên cửa phòng của ông nội.

Tôi sợ hãi, la lên, gần như muốn ngất đi.

Ông nội đang ngủ say bị tiếng hét của tôi đánh thức, ông mở cửa hỏi:

“Tuyết, mới sáng sớm, mày khỏa thân kêu la gì thế?”.

Từ trong phòng đi ra, vừa vặn ông đứng ở ngay phía dưới quan tài đỏ kia, quan tài treo cũng phát ra thanh âm ghê rợn kẽo kẹt, bộ dáng lung lay sắp đổ, nhưng chính ông nội không chú ý tới.

“Ông, ông ơi…”

Tôi lắp bắp:

“Tuyết… sao vậy”.

Ông nội hỏi, nhưng ông vẫn đứng đó bất động.

Lúc này, chỉ nghe thấy lộp bộp một tiếng, dây thép mục dùng để treo không chịu nổi, lập tức liền đứt đoạn, quan tài đỏ rơi xuống đầu ông nội…

… Còn tiếp…

Truyện ngẫu nhiên
Hương (Update phần 17)
Đụ lén thím (Update phần 8)