Tuyện Sex Teen > Dâm thư Trung Quốc > Chinh phục gái đẹp – Chương 4

Chinh phục gái đẹp – Chương 4

Phần 112
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

– Đạo gia ý tứ chính là một chữ đạo, đạo khả đạo phi thường đạo…

Ngồi đối diện với Đinh Nhị Cẩu, ông thầy đạo sĩ kiên nhẫn giảng giải về tâm Đạo với một tinh thần của người đạo gia

– Được rồi, thầy ạ… thấy có nói một ngàn lần về ý nghĩa chữa Đạo, con cũng cũng không muốn vào Đạo môn đâu, thầy giảng nhiều như vậy có được cái gì đâu? Chi bằng bằng giảng giải cho con thoáng cái về bộ hình cung xuân đồ kia đi, mà đúng rồi, bộ tranh vẽ cung xuân đồ kia hình như đã lâu rồi, là thầy vẽ phải không?

– Cái thằng tiểu tử ngu ngốc này, dám đùa giỡn với thầy hả, đây là con không có thành kính thầy, vừa rồi thầy còn muốn bói cho con một quẻ, giờ thì miễn đi, lòng của ngươi không thành, thầy nói cũng là vô ích.

Ông lão đạo sĩ bực dọc nói ra.

Bên cạnh Đỗ Sơn Khôi nhìn xem Đinh Nhị Cẩu cùng thầy của mình đang ngồi đấu võ mồm, hắn âm thầm cười trộm, thầy đối với hắn rất là nghiêm khắc, nhưng đối với Đinh Nhị Cẩu lại hoàn toàn ôn hòa dị thường, hắn mỉm cười xoay người đi chuẩn bị buổi cơm trưa.

Khi nhìn thấy Đỗ Sơn Khôi đã vào trong gian nhà bếp, lão đạo sĩ sắc mặt lập tức nghiêm túc lại, nhìn Đinh Nhị Cẩu có chút sửng sốt, sắc mặt biến hóa quá là nhanh.

– Trường Sinh.. chúng ta đi trong phòng nói chuyện, thầy có lời muốn nói với con.

Thấy dáng vẻ của lão đạo sĩ bộ dáng nghiêm túc như vậy, Đinh Nhị Cẩu thu hồi gương mặt đùa giỡn, cũng nghiêm trang đi theo lão đạo sĩ vào trong phòng.

– Thầy nói chắc con không tin, nhưng thầy vẫn muốn nói, vừa rồi nữa đêm thầy xem sao mệnh, thì thấy có hiện tượng là thầy không qua được khỏi mùa đông này, con đừng có ngắt lời thầy, hãy nghe nói hết đã.

Lão đạo sĩ thấy Đinh Nhị Cẩu định mở miệng, liền giơ tay lên ngăn hắn lại, Đinh Nhị Cẩu đành phải tiếp tục nghe.

– Thầy cả đời cơ khổ không nơi nương tựa, chỉ vui nhất là thu nhận được một tên học trò là Đỗ Sơn Khôi, nhưng hắn luyện võ thì còn tạm được, còn về mặc đạo lý đối nhân xử thế lại quá kém, thầy và con mặc dù không có tình nghĩa thầy trò, nhưng thầy cũng dạy cho con không ít thứ, con có thừa nhận chứ?

Đinh Nhị Cẩu trong lòng tự nhủ, ngươi dạy ta cái gì? Chỉ có một thứ là Thái Cực thập tam thức nha, bất quá lão đạo sĩ nói cũng không tệ, nếu không nhờ cái Thái Cực thập tam thức này, chính mình chỉ sợ nhiều lần đã bị người ta đánh cho te tua, còn có lần tại Thailand kia, nói không chừng đã bị người ta giết chết mất rồi, suy cho cùng thì mình, thật đúng là phải cảm tạ lão đạo sĩ này cũng đúng.

Vì vậy Đinh Nhị Cẩu không nói gì, chỉ là gật gật đầu.

– Thầy không cần con báo đáp, mà chỉ muốn con đáp ứng thầy một việc.

– Xin mời thầy cứ nói.

– Hãy đem Đỗ Sơn Khôi mang đi theo cùng, thầy cũng đã nhìn ra, tiểu tử ngươi không phải là một nhân vật chịu được sự cô đơn nhàm chán, thầy từng có nói, thầy biết xem tướng, có đôi lời gọi là khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân biến hóa long, đời này con sẽ có đại tiền đồ đấy, mạng của con kiên định cứng rắn khác thường, lúc con tuổi còn trẻ, thì cha mẹ đều gặp nạn mà mất, đây là số mạng, muốn đổi cũng không được, tình cảm của thầy đối với Sơn Khôi như là người cha đối với đứa con vậy, cho nên thầy muốn cho hắn đi theo con để có một tiền đồ tốt, coi như là thầy làm sư phụ hắn có chút đền bù tổn thất a.

– Thưa thầy, chuyện này không có thành vấn đề, con cùng anh Sơn Khôi hiện tại cũng là thân thiết như anh em vậy, nhất là có một thời gian con có một người thân bị bệnh, con mắc công tác bề bộn nhiều việc, may mắn mà có anh Sơn Khôi chăm sóc, cho nên mặc dù thầy không có thừa nhận là thầy của con, nhưng ở trong lòng con, thầy đã là sư phụ con rồi, cho nên con sẽ cùng với anh Sơn Khôi chiếu cố chăm sóc cho thầy, hơn nữa, hiện tại điều kiện y học phát triển, nếu thầy có bệnh trong người, cứ đến bệnh viện nhìn xem là được, trong thành phố không được, thì chúng ta đi lên tỉnh, trong tỉnh không được thì chúng ta sẽ đi đến Bắc Kinh, chắc chắn là sẽ có bệnh viện xem được bệnh của thầy chứ.

– Bệnh chỉ là hư hao trong thân thể, thầy không tin bác sĩ, thầy chỉ tin vào số mạng, tình huống sức khỏe của mình thì tự chính mình rõ ràng nhất, cho nên con cũng không cần để ý đến làm gì, chỉ cần con đáp ứng thầy chiếu cố một chút Sơn Khôi, thì thầy đã cảm kích vô cùng, là một người tu đạo, thầy phải là một người vô cầu vô dục mới đúng, nhưng thầy vẫn không thể buông mặc chuyện này được…

-Thầy ạ… kỳ thật tu đạo và chuyện thầy gửi gấm cũng không có gì liên quan với nhau cả, mà tu cũng không phải là vô cầu là sẽ có thể tu thành đắc đạo được.

Đinh Nhị Cẩu nói ra.

– Nhìn không ra con đối với tu đạo mà còn có biết lý giải như vậy, rất đáng quý đấy. À.. hôm nay con đã tới, có chuyện này thầy đang đợi con để nói, chính là lần trước con đã trả lại quyển cung xuân đồ, xem ra nó cùng với con duyên phận đã hết rồi.

– Ha ha, thầy cũng đừng đến chuyện này, con còn tưởng rằng quyển đó là cái gì Đạo gia kinh điển đấy, nhìn tới nhìn lui thì ra chỉ là mấy tấm hình cung xuân đồ mà thôi, đối với con thì không có tác dụng gì nữa, chính thầy cứ giữ đi… à.. hay là thầy cho anh Sơn Khôi đi, những bức tranh trong đó con đã sớm ghi nhớ trong đầu rồi.

Đinh Nhị Cẩu nói một hơi làm cho lão đạo sĩ mặt cũng đỏ ửng.

– Xú tiểu tử, chỉ nói hươu nói vượn, từ lúc con trở về, thầy cũng ném nó ở trong phòng sách rồi, mấy ngày hôm trước còn bị chuột cắn, thầy thấy hơi tiếc, lấy ra xem xét, con đoán xem thầy phát hiện được cái gì?

Lão đạo sĩ đôi mắt toát ra tinh quang, dạng như vậy thật đúng là hù dọa người.

– Làm sao vậy? Phát hiện ra cái gì? Bản đồ kho tàng? Đây cũng chó táp nhầm ruồi chứ?

– Không phải là bản đồ kho tàng, bên ngoài tầng này là lớp vải lụa, tuy bị con chuột cắn hỏng, nhưng là bên trong lại dùng vàng lá chế thành, may là không có bị chuột cắn tới, bằng không thì rất là đáng tiếc, con đoán miếng vàng lá bên trên vẽ chính là cái gì?

– Ai da… thầy cũng đừng có thừa nước đục thả câu nha, bên trong là vật gì vậy?

– Ưm… vẫn là những bức tranh… cung xuân đồ..

Lão đạo sĩ thở dài một tiếng nói ra.

– Úi trời… nhàm chán như vậy, còn bày đặt làn hai lớp, trong ngoài gì cũng đều là cung xuân đồ, thằng làm ra quyển sách này chẳng lẽ là một hái hoa tặc? À… không phải… đạo trưởng, con không có ý tứ vũ nhục tiên nhân, con chỉ nói cái này thật là quỷ dị a.

Đinh Nhị Cẩu lúc lỡ lời mắng ra là hái hoa tặc, hắn mới nhớ đến, quyển sách này là của Đạo gia người ta đời trước truyền xuống, đây không phải là mắng bậc tiền bối của lão đạo sĩ là hái hoa tặc à !!!

– Hừm… có nói cũng không sao, khi vạch trần bên ngoài tầng kia, thầy mới phát hiện, cái này căn bản không phải là quyển sách của đạo gia, mà là hình như là thánh vật của phật gia.

– Cái gì? Tại sao lại tự nhiên lại biến thành đồ của phật gia?

Đinh Nhị Cẩu không hiểu nên hỏi.

– Bởi vì thầy hoài nghi những bức tranh vẽ ở bên trong này chính là truyền thuyết của Phật gia mất tích hơn một ngàn năm trước có tên là ‘ Hoan hỉ cực lạc đồ ’ đây là thánh vật của Phật gia.

– Hoan hỉ cực lạc đồ? Khoái lạc đồ? Này thầy… đừng có lừa con chứ, tại sao trước giờ con chưa hề có nghe nói qua Phật gia có cái thứ đồ chơi này.

– Hừ.. thứ nhất con không phải là người tin Phật, thứ hai con cũng không phải là người trong võ lâm, cho nên con không biết, không nghe cũng rất là bình thường, cái này chính là Phật gia giới sắc cấm, nhưng nếu chỉ là đơn độc trong Hoan hỉ cực lạc đồ là khởi nguồn đấy, nó là bí truyền của Phật giáo Mật Tông, ngụ ý là nam nữ song tu, đúng ra là thầy cũng không hiểu nhiều lắm về nó, nhưng quyển Hoan hỉ cực lạc đồ lại là thứ mà người trong võ lâm luôn luôn mơ tưởng, nghe nói nó cùng với Dịch Cân Kinh Thiếu Lâm tự có cách tu luyện thì khác nhau, nhưng cho ra kết quả lại giống nhau đến kì diệu, trong cách tu luyện của Hoan hỉ cực lạc đồ là thu nhận tinh túy của đối phương, do đó thu nạp được thành nhân thể cốt cách kỳ lạ, tinh lực tràn đầy, thần thanh mắt sáng, nó sẽ cung cấp một nền tảng điều kiện tốt nhất trong thân thể để luyện võ, không cần phải luyện tập khổ luyện nội công, mà nội lực dồi dào sẽ tự đến theo từ sự hấp thu âm tinh từ trên người của người đàn bà, âm nhu chi lực cùng với đàn ông khí dương cương tổng hợp lại, như vậy mới có thể đạt tới mục đích tối cao của nó.

– Ngừng… ngừng lại… thầy ạ, xin bỏ qua cho con cô lậu quả văn, thầy nói với con những chuyện này hình như giống như là nói chuyện Thiên Thư vậy, cách hiểu biết của con quá xa, hiện tại là xã hội gì rồi, những vật này còn có tác dụng gì nữa?

– Xú tiểu tử, hãy nghe thầy nói hết.. bất cứ thời nào, chỉ cần có người, thì có giang hồ, có giang hồ thì sẽ có võ lâm nhân sĩ, trong mắt con chỉ thấy là ban ngày ban mặt bề ngoài, thế giới thanh minh, kỳ thật trong bóng tối, từ trước đến giờ những người kia cùng những chuyện như thế này, đồng dạng cũng không thiếu, chỉ có điều là mình không biết bọn họ là tồn tại như thế nào, chỉ khi nào con trở thành trong hội những người này, thì con mới biết được.

– Thầy à… con là nhân viên chính phủ, con không phải là người ở trong giang hồ liếm máu trên lưỡi đao như thổ phỉ, những vật này con không có cần đâu a.

– Hừ… con không cần thì cũng được, nhưng còn những người đàn bà của con thì sao? Nếu không phải là một cường giả, thì làm sao con bảo hộ được tất cả những người đàn bà của con chứ…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyệnChinh phục gái đẹp – Chương 4
Tác giả Dịch giả Meode
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện Set, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật25-11-2022 22:53:03
Truyện ngẫu nhiên
Tuổi dậy thì (Update phần 3)
Cháu gái mới lớn (Update phần 2) - The Sand
Nhã Uyên (Update phần 6)