Gái bán hoa

Phần 30
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Khung cảnh bận rộn rất hiếm thấy trên tầng lầu cao nhất của Quan Di, tất cả nhân viên đều ngay ngắn chỉnh tề chờ đợi căn dặn của Chu tổng.

Quản lý khách sạn đích thân ngồi ở tầng 1 đợi đoàn bác sĩ từ bệnh viện Thượng Hải – Bắc Kinh đến, sau đó dẫn họ đến thang máy riêng của tổng giám đốc Chu đi đến tầng cao nhất. Tầng phía dưới được chuẩn bị sẵn phòng nghỉ ngơi, vì đêm nay họ sẽ ở lại để xem xét tình hình, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Một đám người vô cùng bận bịu, Quan Di vốn dĩ yên tĩnh lúc trước liền trở nên náo nhiệt, nhưng nhân vật chính lại hồn nhiên không biết gì.

Triệu Đường Diên mơ mơ màng màng cảm giác được có người đã bế mình lên giường, cô không tỉnh cũng biết đó là Chu Trầm, hoàn toàn yên tâm mà ngủ thiếp đi.

Chu Trầm lại không hề giống cô có thể bình thản mà ngủ.

Vừa bước ra khỏi phòng làm việc anh bắt gặp dáng vẻ mất hình tượng của Triệu Đường Diên đang nằm trên ghế sofa, điệu bộ tùy tiện càng làm anh sửng sốt, anh tiến lại gần chạm tay vào chỗ da thịt lộ ra, vô cùng gợi cảm khiến anh không khỏi bối rối.

Anh bên cạnh chăm sóc Triệu Đường Diên cả đêm, bác sĩ đến rồi rời đi, chỉ có anh túc trực trong phòng.

Chu Trầm không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, bác sĩ đã cho cô ấy uống thuốc bổ sung nước, nhưng sốt cũng không không phải nhanh như vậy là có thể hết được, lúc cô ngủ mê man Chu Trầm chốc lát lại kiểm tra nhiệt độ trên trán cô mấy lần.

Trong phòng im ắng lạ thường, anh cảm thấy có gì đó không đúng.

Không phải Triệu Đường Diên không ổn mà là anh bất thường.

Anh chưa từng trải qua loại cảm giác này – cảm nhận nhịp đập trái tim, từng suy nghĩ trong lòng anh, còn có cả những hành động khác thường rõ ràng đến như vậy.

Anh nhìn về phía Triệu Đường Diên đang ngủ, ánh mắt trầm tư pha lẫn phức tạp.

Triệu Đường Diên nửa đêm thức dậy, nhìn bóng người ngồi cạnh giường giật mình một phen.

“A…” Cổ họng cô vừa khàn lại khô, không phát ra âm thanh rõ ràng.

“Tỉnh rồi à?” Cặp chân mày của Chu Trầm cuối cùng cũng giãn ra, trán Triệu Đường Diên vẫn còn chút ấm do tay anh để lên.

Triệu Đường Diên ngây người nhìn anh, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cơ thể khó chịu, ngay cả tinh thần cũng không được tốt.

Giọng có chút khàn đặc, cô nói: “Em muốn uống nước.”

Chu Trầm đi rót nước, đỡ cô ngồi dậy từ từ đút nước cho cô.

“Lạnh…” Triệu Đường Diên mím môi tỏ vẻ không muốn uống nữa.

Chu Trầm lại chau mày, đôi mắt đen láy nhìn cô.

Triệu Đường Diên ánh mắt có chút ấm ức, như muốn nói với anh rằng: Người ta đã ra nông nỗi này rồi còn hung dữ hả.

Bực mình không quá hai giây, Chu Trầm cho qua, anh cho một ít nước nóng vào ly.

Anh dìu cô dậy tựa vào lòng anh, nhìn cô một hơi uống cạn nước, xem ra chắc cô khát lắm rồi.

Triệu Đường Diên lấy lại chút sức lực, hỏi anh: “Em phát sốt rồi hả?”

“Em nói xem? Đến bản thân lên cơn sốt cũng không biết? Còn nằm bên ngoài ngủ?” Ba câu hỏi liên tiếp của Chu Trầm hỏi đến cô bối rối.

Cô cảm thấy trong người không thoải mái, tâm trạng cũng bực bội, trả lời anh: “Em ra ngoài tìm anh nhưng tìm không thấy, trách em sao?”

“…”

“Là ai nửa đêm nửa hôm lạnh cóng người lại khăng khăng bắt em trở về từ trường học? Là tự em đi về hả?”

“…”

“Em vừa gội đầu xong, tóc còn chưa kịp sấy khô thì bị yêu cầu lập tức đi xuống nhà hứng gió lạnh, em có thể từ chối không hả?”

“…”

Vừa nói xong một tràng dài, Triệu Đường Diên bắt đầu ho dữ dội.

Chu Trầm không nói lời nào, những động tác lại rất nhanh nhẹn, một tay anh đỡ cô, một tay vỗ vỗ vào lưng giúp cô dễ thở hơn.

Triệu Đường Diên trở nên cáu kỉnh hơn, thấy anh không lên tiếng, cô càng thêm lấn át.

“Đều tại anh hết!” Cô oán hờn trách anh.

Chu Trầm kiềm mặt lại: “Ho đến khàn cả cổ mà vẫn nhiều lời như vậy hả?”

“Em muốn đi ngủ! Anh ra ngoài đi!” Triệu Đường Diên không thèm để ý đến anh.

Sắc mặt Chu Trầm trở nên khó coi: “Đây là phòng của anh.”

Triệu Đường Diên nghĩ hồi lâu, đột nhiên vén chăn qua một bên, “Được thôi, vậy em đi.”

Eo của cô bị Chu Trầm kéo lại.

Người bị bệnh tính khí cũng trở nên thất thường, cuối cùng thì Chu Trầm cũng được chứng kiến, vì vậy anh mặc cho cô nổi giận với mình, bản thân lại không hề có chút bực bội nào. Nhưng cô lại dùng thân thể mình kháng cự anh, chính điều này đã làm anh có chút không vui.

“Em quạu cái gì vậy?” Chu Trầm nhỏ giọng bảo cô: “Muốn sốt thêm lần nữa có phải không?”

“Chính anh bắt em phải ra ngoài.” Triệu Đường Diên đáp lại, bản lĩnh đổi trắng thay đen của cô làm Chu Trầm cạn lời.

“…”Một lần nữa Chu Trầm đắp chăn lại cho cô: “Từ lúc nào mà anh có thể khiến em tự nguyện đi ra rồi?”

Anh giúp cô chỉnh ngay ngắn mền gối, tự thỏa hiệp với chính mình, vì anh phát hiện ra bản thân chẳng thể làm gì bệnh nhân như cô.

“Muốn ngủ thì cứ ngủ đi, anh ở đây trông chừng em.” Anh nói: “Mất công nửa đêm tỉnh dậy lại kêu tìm không được anh.”

“…”

Triệu Đường Diên dám đảm bảo, nếu tỉnh lúc nửa đêm cũng sẽ tuyệt đối không có chuyện đi tìm anh đâu.

Cô nhìn Chu Trầm ngồi cạnh giường cô, dáng vẻ không có ý định gì muốn ra ngoài, nhưng bị người khác nhìn chằm chằm lúc ngủ thật quá đáng sợ đi mất, cô nghĩ cách muốn anh đi ra ngoài, liền nói bóng gió: “Anh nhất định phải ngồi ở đây sao?”

Chu Trầm nhìn bản thân một lượt rồi quay sang nhìn cô, suy nghĩ hai giây, sau đó cởi áo khoác của mình ra rồi lên giường nằm ngay bên cạnh cô.

“Không kêu anh lên giường!” Triệu Đường Diên giơ cánh tay mềm nhũn cố đẩy anh ra, chút sức lực này đối với Chu Trầm mà nói căn bản chẳng đáng kể gì.

Chu Trầm nhanh chóng phản ứng liền nắm lấy tay của cô một lần nữa đút lại vào trong chăn, rồi quấn lấy cô thật chặt, song dùng hai tay ôm lấy cả người không để cô làm loạn.

“Không được nhúc nhích, ngủ đi.”

Anh trông chừng cô cả đêm nên cũng có một chút mệt rồi, toàn bộ tấm chăn là anh dùng để quấn người Triệu Đường Diên lại, thân thể mình nằm phơi ra bên ngoài, cho dù vậy anh cũng chẳng thấy có gì là không đúng cả.

Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, thôi không cãi nhau với cô nữa.

Triệu Đường Diên cảm nhận được cơ thể đang bị Chu Trầm giữ chặt, mặc dù có chút bất tiện, nhưng cũng không phải quá khó chịu, chỉ là loại cảm giác này có chút kỳ quái. Cô cũng biết Chu Trầm sợ cô bị cảm lạnh, nên mím môi không nói lời nào, khẽ chuyển người sang một bên, liền bị anh giữ lại không cho nhúc nhích.

Tay anh tăng thêm chút sức lực, cố ý nhắc nhở cô.

Triệu Đường Diên không cựa quậy nữa.

Bị bệnh làm cho cô hành xử theo cảm tính hơn, muốn để đầu óc phóng túng một chút, vứt bỏ lý trí của mình, chìm đắm trong khoảnh khắc hiếm có này.

Cô nghĩ rằng mình sẽ rất nhanh mà ngủ thiếp đi, nhưng khi nghe bên tai có làn hơi thở nhẹ nhàng lại không muốn ngủ nữa.

Cô mở mắt nhìn căn phòng tối đen như mực này, cái gì cũng không nhìn thấy.

Thời gian giống như trôi qua rất lâu vậy, nhưng cũng có thể là trong chốc lát, bởi vì thời gian trước khi chìm vào giấc ngủ đối với cô mà nói luôn có chút khó khăn.

Cô quay đầu sang nhìn Chu Trầm, không cảm nhận được anh có chút phản ứng gì, hình như anh ngủ thật rồi.

“Chu Trầm.” Triệu Đường Diên nhỏ giọng gọi anh.

“Hử.” Anh khe khẽ hừ một tiếng đáp lời cô.

“Em ngủ không được.”

“Chu Trầm mở mắt ra: “Có muốn uống nước không?”

“Không uống.”

“…”

Chu Trầm nhìn cô, trong phòng không chút ánh sáng, nhưng anh lại cảm giác một cách rõ ràng gương mặt của cô, lúc không tức giận mà dịu dàng như đóa hoa vậy.

Anh cảm thấy dáng vẻ bây giờ của Triệu Đường Diên có một chút giống với cô khi còn ngoan ngoãn nghe lời ngày trước, biết làm nũng khiến cho bản thân anh can tâm tình nguyện mà nuông chiều cô.

Chỉ là khác biệt ở chỗ cô của ngày trước trưởng thành hiểu chuyện, càng biết lợi dụng ưu điểm của mình để lấy lòng anh, cô cũng nắm bắt rất giỏi cách nũng nịu dỗi hờn, giống như một người phụ nữ vô cùng thông minh có sở trường quan sát biểu cảm của người khác. Mà Triệu Đường Diên của hiện tại thì có những tính cách đáng lẽ phù hợp với cái độ tuổi này của cô, vui vẻ hoạt bát lại thêm chút đáng yêu.

Anh ôm cô vào lòng, một tay vỗ nhè nhẹ sau lưng, cứ như dỗ dành trẻ nhỏ vậy.

Triệu Đường Diên sững sờ.

Cô mím chặt môi, không nói lời nào. Chu Trầm cứ nghĩ cô đã ngủ rồi, nên chủ động ôm cô càng chặt thêm một chút nữa.

“Chu Trầm.” Cô đột nhiên lên tiếng: “Em muốn về nhà.”

Chu Trầm lặng đi.

… Bạn đang đọc truyện Gái bán hoa tại nguồn: https://truyenteen.pro

Cây cổ thụ lần đầu tiên nở, những nụ hoa nhẹ nhàng chuyển động.

Thông tin truyện
Tên truyệnGái bán hoa
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện dịch, Truyện Set, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật31-01-2024 08:27:32
Truyện ngẫu nhiên
Khoảnh khắc (Update phần 19)
Chơi gái Hà Nội (Update phần 2)
Chị hàng xóm (Update phần 4)