Tuyện Sex Teen > Tâm sự bạn đọc > Mèo con miệt vườn

Mèo con miệt vườn

Phần 10
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.top, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Mình tính đặt tên gì đại loại có ý nghĩa phản bội, nhưng ngồi suy nghĩ 1 hồi, thì nàng chơi mình xong cú này, mình chẳng mất gì ngoài công việc ở thẩm mỹ viện, vốn chiếm khoảng… 3% thu nhập của mình khi đó, trong khi nàng, mất sự hỗ trợ của mình, mém nữa nhảy cầu Rạch Miễu. Thời thế nó khó lường lắm, nên mình để 2 câu thơ của Đặng Trần Thường đề vô, anh em đọc xong tự ngẫm cuộc đời nha.

Vậy là bạn biết rồi đó, mình tốt nghiệp tiến sĩ ở Úc về, và có thêm 1 công việc thu nhập rất đáng kể, lại không quy định về giờ giấc nên ở thẩm mỹ viện không ai hay biết mình vừa thành đại gia, kể cả mèo con. Việc này không phải là mình không muốn lộ ra, chỉ là chưa tới lúc thôi. Vừa về nước, mình hẹn gặp mèo con, vì muốn khoe bằng, và muốn coi thử câu trả lời của nàng. Dạo này việc của kho dược khá bận, và nàng không được nghỉ gần như cả tuần, kiểu bóc lột này gần như xảy ra ở tất cả mọi trung tâm thẩm mỹ, nhưng thôi kệ, em làm rồi em biến chứ em có làm luôn đâu? Dời qua dời lại 1 hồi rồi cũng hẹn nhau sáng thứ 7 gặp nhau, nàng đã sắp xếp xong việc ở bệnh viện, mình cũng che mắt gia đình hết rồi.

Sáng, dậy thiệt sớm, vợ vẫn còn đang ngáy khe khẽ, ngày nghỉ thì con cọp này thế nào cũng tót đi chơi với bạn, chả bao giờ dọn được cái nhà, hơi dà nó chán, thôi kệ, có thứ khác vui hơn rồi. Phóng xe tới điểm hẹn, chờ 15 phút nàng tới, bỏ xe, leo xe mình chạy đi ăn sáng. Ăn xong mình hỏi “đi đâu tiếp em?” Thì nàng từ phía sau véo mình cái thiệt đau, miệng nàng tuôn 1 tràng: “Đi đâu tâm sự, kín đáo, an toàn”.

Ờ, kín đáo an toàn thì anh biết nè, biết quá chừng luôn, bên Trung Sơn có hàng tá chỗ an toàn và kín đáo, hề hề. Thế là Trung Sơn thẳng tiến thôi, ai dè mình giả bộ đảo 1 vòng, nàng ở phía sau như muốn nhảy xuống khỏi xe, đảo tay lái quá, mình thắng lại.

“Sao vậy em?”

“Anh, chỗ tâm sự, chứ không phải khách sạn, anh thương em thì đàng hoàng với em, còn không thì đừng làm em nổi nóng” – nàng gân cổ lên la, mặt hầm hầm tức giận.

Tính giở bài cù nhây văn vẻ của mấy anh em trên truyensextv.com nhưng nghĩ lại thì nàng là cáo thành hồ ly tinh, nên mình nín luôn, ngoan ngoãn chở nàng ra chỗ café bụi sát bờ sông, chỗ này tâm sự mò mẫm chút đỉnh chứ đụ thì dứt khoát không được, trừ khi bạn liều. Nhưng mà thôi, mới lần đầu, chơi mạnh quá là hông có nên.

Yên vị tại cái chỗ mà ngày xưa mình với vợ hay ngồi đó… chơi dã chiến khi nào muốn đổi gió, mình nhìn em thật lâu, khuôn mặt tròn tròn nay ốm lại nên nhìn như mặt trái xoan, dáng người thon thả, nuột nà, quả là một tuyệt phẩm (theo ý mình thôi), em nhìn mình rồi đỏ mặt, quay chỗ khác:

“Anh, anh nhìn em dữ vậy?”

“Em à, mình quen nhau 5 năm hơn rồi, đây là lần đầu tiên anh được ngồi bên em đó” – mình đưa tay ra xoa đùi em, xoa 1 hồi trượt tay xuống dưới đầm thì em đập tay mình 1 cái đẩy ra.

“Anh, lần trước em có nói anh về thì em trả lời, giờ anh nghe câu trả lời của em nè…” – nàng giận dỗi đẩy tay mình ra, nhìn thẳng – “… em sẽ coi anh như chưa có vợ, anh chịu chưa?”.

Bạn hiểu sao về câu nói này? Với mình LÚC ĐÓ, mình hiểu là nàng đã chịu mình, và đến lúc mình hái trái ngọt sau bao nhiêu năm ròng rã vun trồng, nên mình chỉ cười 1 cái, rồi hôn nàng. Phản ứng của nàng không nhiệt tình, còn có vẻ chống đối, nhưng sức một đứa con gái vốn chỉ có… 38kg, còi cọc lại thêm mất sức liên tục trong những năm vừa qua, làm sao lay nổi một thằng đàn ông nặng… 100kg, lại đang tuổi sung sức, nên cuối cùng sau khoảng 5 phút nàng cũng đành buông xuôi cho mình muốn làm gì thì làm, trừ mò vô âm đạo thì nàng giãy nãy bằng được, mình nghĩ nàng ngại vì đây cũng là ngoài đường nên đành thôi, dù sao thì, mình cũng biết được rằng vú nàng… lép nhất trong tất cả những người mình từng gặp, và cơ thể nàng đúng nghĩa là yếu đuối, sờ đâu cũng có cảm giác như sắp gãy tới nơi, định bụng về tẩm bổ cho nàng từ từ thì bắt đầu xảy ra chuyện.

Tối đó, mình vừa hỏi nàng sáng nay thấy sao thì nàng tuôn 1 tràng:

“Anh ác lắm, chưa có ai vừa mới quen đã sàm sỡ em như vậy, lại còn dụ em vô khách sạn nữa chứ, em vô đó rồi anh hiếp em thì sao?”

Ủa, chứ em nghĩ anh theo em đó giờ để làm gì? Để bơm tinh trùng vô tử cung em chứ làm gì nữa, chẳng lẽ để em chơi mấy trò con cáo và chùm nho trước mặt anh à? Lòng nghĩ vậy nhưng mình vẫn lịch sự nhắn lại:

“Vô khách sạn mới yên tĩnh an toàn, ngồi ngoài dễ bị thấy lắm”

“Em hông biết, vô đó anh không làm gì nhưng thằng em anh làm thì em phải làm sao?”

Ủa nè, vô đó thì anh với thằng em của anh nó cho em lên bờ xuống ruộng, mai bụng em bự lên rồi em theo anh luôn đi chứ – “ờ thì anh thấy vậy thôi, còn giờ anh được quyền theo đuổi em thì anh không hôn em được à?”

“Hông, anh đúng là đen tối, người ta… người ta quen em cả năm em mới cho hôn, sau khi xác định tiến tới thì em mới cho quan hệ, ai mà như anh, tức chết em rồi, anh hiếp em vậy đó, huhu” – em vừa nghẹn ngào kể lể vừa khóc.

À, hiểu rồi, con nhỏ này không phải cáo nữa, nó khùng thì có. Thời buổi này em không cho quan hệ thì thôi, chứ em bắt… cả năm mới cho hôn, thì… bede nó quen em nổi. Dẫn chứng rõ ràng là cả 2 thằng bồ của em đều có người khác rồi đá em cái rụp, hóa ra nguyên nhân là đây.

“Thôi để lần sau anh không làm nữa, anh sẽ từ từ mà”.

“Em không muốn gặp anh nữa, anh đáng ghét lắm” – em gần như hét lên trong điện thoại rồi cúp máy.

Đó, bạn thấy chưa, ra đường không phải con nhỏ nào cũng như con nhỏ nào. Mỗi em có 1 tiêu chuẩn, hay hệ quy chiếu giữa tình yêu và tình dục hoàn toàn khác nhau, có em thì khỏi yêu gì cả, chơi thoải mái, không cần ngày mai luôn, có em thì giữ này giữ kia, bạn đụng vô chỗ em giữ là em đá bạn tức thì, cá biệt còn có những em như con mèo này, miệng thì rất bạo, nhưng thực ra là một em gái quê truyền thống, có thể mất tất cả nhưng tuyệt đối KHÔNG BAO GIỜ ĐÁNH MẤT BẢN THÂN. Cho nên, tán tỉnh cưa cẩm là phải rà cho kỹ, rà không kỹ đạp đuôi mèo nó cắn cho sưng giò.

Sau đó, mình lại như 1 thằng trai tân đi hẹn hò gái, em thì đã bận rộn từ sáng tới tối rồi, hẹn gặp em cực kỳ khó, hẹn em chỉ được tìm 1 quán vắng nào đó, ôm em, lâu lâu quay qua… hôn má, còn môi em thì em toàn quay mặt đi, ép tới là em tát ngay, thật là giống y như tình yêu gà bông thời con nít. Chắc tại thời xưa chả yêu ai, giờ trời đày bắt yêu lại cho nó đúng bài đúng bản. Chưa kể mỗi lần gặp lại phải dẫn em đi ăn, bắt em ăn thiệt nhiều để bù đắp trọng lượng em đã và đang mất hàng ngày, nên cuối cùng thời gian bên em chỉ có chừng 20 – 30 phút 1 lần hẹn, và 1 tuần được đâu đó 1 lần, nghĩ lại muốn phát điên à!!!

Sau thêm khoảng 2 tháng thì bệnh viện bắt đầu có những chuyển biến xấu, đám bác sĩ đòi vùng lên, đòi tự quyết hết, tụi nó là luật, méo có công ty quản lý gì cả, và nó bắt tay với thằng phó giám đốc, thằng này là đệ cứng của thằng giám đốc công ty, nhưng giờ chả biết mấy thằng bác sĩ cho ăn cái gì mà tự nhiên đu đeo theo tụi nó. Ờ thì kệ mẹ mày, nhưng vấn đề là thằng này vốn là thằng thất học, nhưng muốn được nắm quyền, từ hồi mình vô công ty nó bị hất sang bên, mang danh phó giám đốc mà toàn là đi giải quyết bệnh nhân kiện tụng với đi bê vác vật dụng nặng, nên nó muốn đẩy mình ra để nắm quyền lắm. Và trong công ty, ngoài mình ra thì còn giám đốc là biết chuyện của mình với con mèo, mình đã xì chuyện ngay từ lúc con mèo đi phỏng vấn, để cha nội đừng có lạng quạng (cha này rất đẹp trai và đào hoa). Vậy nên thỉnh thoảng mình với thằng chả ngồi bá láp trong phòng giám đốc, phòng này lại có camera, có cả ghi âm, và thằng phó trời ơi đất hỡi kia nó nghe lén được chuyện của mình với con mèo, nó bèn đi tung tin tùm lum, và không chỉ là tin mình ngoại tình công sở, mà còn những chuyện bịa đặt như con mèo tiếp tay mình nâng khống giá vật tư y tế nhập. Con mèo, như bao nhiêu đứa mới ra đường, khóc lóc bù lu bù loa đòi… chia tay mình, tại mình mà nó bị công ty đàm tiếu, ơ kìa, đàm tiếu thì kệ mẹ nó chứ, còn chuyện em bên anh thì cuối cùng em phải bên anh thôi, trước sau gì chả vậy.

Vào một ngày tháng 4 năm 2022, tin đồn mạnh tới mức giám đốc phải tổ chức cuộc họp, và đám bác sĩ nhào vô phản đối mình (thực ra là phản đối quy chế do công ty đặt ra), nên mình nói thôi mình nghỉ, anh em ở lại mà nắm quyền, xách giỏ te te ra khỏi công ty, xuống từ lầu 4 tới tầng trệt mà nghe tiếng la ăn mừng vọng xuống theo, lớn đến độ át cả tiếng nói của đám tầng trệt. Ờ, “Ai công hầu, ai khanh tướng. Chốn phong trần, ai biết cho ai?”, Thiệt tình là mình làm ở chỗ này vì trách nhiệm thôi, chứ còn lợi lộc thì được mấy đồng bạc đâu, với mình, 20 triệu chỉ đủ cho 2 vợ chồng ăn chơi nhảy múa 1 tháng, chả làm được cái gì.

Nhưng rồi một tin sét đánh hơn đến vào buổi tối, mình đăng nhập zalo, tính nhắn cho mèo con hỏi sự tình, thì zalo nàng chặn mình, và điện thoại nàng chặn mình luôn. Ban đầu mình cứ tưởng có trục trặc kỹ thuật, nhưng sau 3 ngày liên lạc vẫn không có hồi âm, mình đành phải chấp nhận sự thật là con mèo này đang chơi trò ngu chưa từng thấy, bỏ mình để đi theo đám bác sĩ kia, và mình chợt nhớ có 1 lần con mèo nói muốn đi theo đám bác sĩ để thạo nghề.

Hơi dà, bạn thấy chưa, có những lúc trong cuộc đời, người ta ra những quyết định mà sau này nhìn lại, chính mình cũng chẳng thể hiểu nổi, và phải nói luôn, những quyết định đó thường xuyên mang lại hậu quả thảm khốc, thậm chí có thể khiến bạn tự sát. Tuy nhiên, với mình, lúc đó mình còn nhớ là gần hết đêm mình không ngủ, dù ngủ chung giường với vợ nhưng mình ôm gối lăn qua lăn lại, tai nghe bài Người Yêu Cũ – Khởi My, và quanh đi quẩn lại trong đầu chỉ có 2 câu thơ để trên tựa đề, sau đó là 1 dòng suy nghĩ “công hầu khanh tướng rồi có ai biết cho mình không?”

… Bạn đang đọc truyện Mèo con miệt vườn tại nguồn: https://truyenteen.pro

Những ai giỏi lịch sử sẽ nhận ra ngay 2 câu này, là 2 câu đối của Ngô Thì Nhậm đối lại 2 câu của Đặng Trần Thường trong chương trước, tỏ vẻ Thường là thằng cơ hội, nhờ thời mới lên chỗ cao, còn Nhậm đây thì dù thời thế xoay vần, còn mình vẫn thế. Mình thì chắc còn lâu mới được vậy, nhưng quả thật là những năm tháng mài đít trên giảng đường, hay miệt mài với những nghiên cứu, đã biến con người mình thành 1 thứ thần kinh thép thứ thiệt, để rồi sau này đọc truyện thấy con người ta lụy tình, gào thét đau khổ, thậm chí nhảy lầu tự tử vì tình, thì mình cảm thấy thật là nhảm nhí, thời thế thời, thời vẫn thế, không thế thì biết phải làm gì? Mình không có màn như trong truyện miêu tả “đắm chìm vào công việc cho quên đi hình bóng em”, hay “dùng men rượu mà vơi nỗi sầu”, bạn làm cơ quan lớn sẽ thấy, việc cực kỳ nhiều, tuy không đến nỗi ép nhau không thở nổi nhưng nếu bạn ngỏ ý muốn làm, cấp trên rất vui lòng cho bạn… chạy tuột cả quần luôn.

Nói cho ngon vậy chứ con mèo vẫn còn ám ảnh mình sau đó, dù mình dễ dàng gạt ám ảnh sang bên để đón nhận cuộc sống. Chỉ vỏn vẹn 3 ngày sau khi bị… đuổi việc, tạm gọi vậy đi ha, thì mình nhận quyết định làm trưởng 1 dự án cấp vốn cho các khu vực miền Tây Việt Nam còn gặp nhiều khó khăn, với mục đích giúp các hộ gia đình nghèo vay vốn làm các sản phẩm mà cơ quan đánh giá là có khả năng phát triển kinh tế địa phương, coi như lên chức như tên lửa. Và sau đó là chuỗi ngày quay cuồng với dự án mới, kiểu làm việc, thông tin, số liệu, bảng biểu, những chuyến đi công tác ở Sóc Trăng, Bạc Liêu, An Giang… làm cho mình nằm xuống là ngủ như chết, mèo con vẫn thỉnh thoảng hiện lên trong giấc mơ, nhưng ngay cả trong mơ, mình nhớ là mình vẫn nói “em đi được thì đi luôn đi”, và con mèo biến mất! Thêm vào đó, sau 6 tháng cưới nhau, vợ mình báo tin có thai, con đầu, đi siêu âm thì thai đã 4 tháng, là con trai. Cả nhà mình mừng như mở hội, mình là đích tôn thiệt, của cả họ tộc gồm 12 chi, gần 50 gia đình, nên việc mình có con trai là việc lớn, cho nên, tốt xấu gì thì vẫn phải cưng nựng vợ mình nhiều chút.

Tháng 11 năm 2022, sinh nhật mình, nhưng mình vẫn đang ở Bến Tre vừa công tác, vừa ở gần vợ bầu 8 tháng vì vợ về nhà mẹ ở. Dự án đã xoay về tới trục Vĩnh Long – Bến Tre – Tiền Giang, và trong buổi làm việc với chính quyền tỉnh Bến Tre giới thiệu dự án, có 1 người có vẻ rất năng nổ muốn xúc tiến nhanh, tay này là trưởng công an huyện Châu Thành – Bến Tre, nói cho chính xác thì cũng là họ hàng xa của nhà vợ mình, nhưng lâu lắm không thấy liên hệ, nhưng thấy sang là bắt quàng liền hà, miệng của ổng thì tía lia “chú muốn giúp con vì vợ con là họ hàng xa của chú”, nhưng tới lúc mình hỏi lại coi có “giúp gì được cho chú không?” Thì ổng trả lời ngay là muốn muốn có tên gia đình thằng con trai trong danh sách vay vốn. Mình cũng nhiệt tình giới thiệu, và cảnh báo là cố gắng làm sẽ có lợi, chứ đừng ôm tiền đi làm bậy thì nhà nước truy tố luôn á.

“Con phải hiểu là chú sắp về hưu rồi, nên xoay mấy cái dự án, coi như là có cho sắp nhỏ nó kiếm cơm, con chú bết bát lắm” – ổng rù rì với mình trong 1 buổi nhậu ở nhà ổng.

“Rồi, chú chịu khó tác động với chính quyền vậy con cũng cảm ơn chú, mình dô cái chú” – mình vui vẻ đưa ly lên.

“Con nhiệt tình quá, hà hà, tuổi trẻ tài cao, con có gì cần giúp thì nói chú nha, nhà vợ con ở đây, chú quản đó” – mà quả thiệt vậy, ở mấy chỗ quê, công an như ông trời, cái gì cũng phải có chữ ký công an, kể cả… vay vốn ngân hàng cũng phải có công an ký xác nhận lý lịch nha.

Đang hứng lên vì có rượu, bỗng một tia sáng xẹt qua não mình: “Chú ơi, con xưa có người quen, mà giờ người ta đi đâu biệt tích, nghe nói là ở nhà trọ nào gần khu công nghiệp Giao Long, chú giúp con tìm được hông?”

“Được mà, tìm người dễ, người này nợ con hay gì?” – Ổng dò xét.

“Bạn cũ thôi chú, mà nghe nói má cô này bị bán thân bất toại, nên anh em hồi xưa có giúp đỡ, nhưng sau đó mất liên lạc” – mình cũng nói… nửa thiệt nửa giả.

“Ừm, vậy cũng được, tìm người không khó đâu, con có hình ảnh hay tên tuổi gì hông?” – Ổng cũng xuôi theo mình.

“Đây chú” – mình lấy cây viết, hí hoáy họ tên, ngày tháng năm sinh, mã số sinh viên của em ở trường, tên mẹ em, chẳng cần giấy tờ gì gợi nhớ, chẳng cần thông tin lưu, rượu như 1 liều thuốc kích thích thần kinh, làm mình nhớ lại tất cả.

Ổng cầm tờ giấy, nhìn vô, gật gật đầu, xong hứa 2 ngày có kết quả, mình lục bóp ra, còn 2 triệu, nói “chú nhận giùm con, coi như gửi mấy chú tiền trà nước, với đừng để vợ con biết nó la um sùm”.

Cha nội nhìn có vẻ say ngà ngà chợt cười nhếch mép, tay quào 1 cái là 2 triệu vô túi, nhanh tới mức mình chẳng thấy tiền biến đi đường nào – “yên tâm con, con lo vụ dự án cho chú là được”

Dự án thì dễ thôi, hồ sơ chạy rẹt rẹt, ở trên đã có khung tiêu chuẩn, và việc của mình chỉ là… copy cái tiêu chuẩn đó vô hồ sơ, đảm bảo đạt chuẩn… 100%, chiều hôm sau là mình qua nhà ổng, đưa xấp giấy kêu ký, thế là xong, 2 tháng sau giải ngân, sẽ có cán bộ kỹ thuật xuống hướng dẫn nữa. Ổng cảm ơn rối rít, rồi làm thủ hiệu gọi điện thoại, mình vui vẻ ra về. Và y hẹn, sáng ngày kế, ổng nhá máy rồi nhắn tin đợi mình ở đầu hẻm nhà vợ, mình đi ra là ổng đưa mình 1 xấp giấy, trong đó có hồ sơ bệnh án của má em, hồ sơ học bạ của em ở trường, địa chỉ nhà em ở, hợp đồng thuê nhà, số điện thoại em sử dụng, vài tấm hình chụp em đang ngồi bán… cháo lòng ở chợ. Mình ráng giữ bình tĩnh cảm ơn, tính móc bóp cho thêm, nhưng ổng không chịu lấy, nói dự án thông qua quá nhanh, ổng mang ơn, 2 triệu cho tụi công an xã nó làm đủ rồi.

Các bạn đã hiểu tại sao mình đưa cặp câu đối của 2 nhân vật phong vân một thời vô trong câu chuyện tình cảm bình thường này chưa? Năm xưa Đặng Trần Thường chạy khỏi phủ Chúa Trịnh trong biến cố Loạn Kiêu Binh ở Thăng Long, xin cầu gia nhập quân Tây Sơn, dè đâu Ngô Thì Nhậm chửi là loại luồn cúi cơ hội đuổi đi, Thường quê độ nên luồn một hơi vào tận Gia Định theo Nguyễn Ánh, phong vân biến ảo 17 năm sau, Thường ngồi chễm chệ tại Thăng Long trong vai trò khâm sai đại thần đi trừng trị sĩ phu Bắc Hà, còn Nhậm thì quỳ dưới ngự án của Thường, cho nên trên đời này, ai công hầu, ai khanh tướng khó nói lắm, mình rời khỏi cái thẩm mỹ viện đó, rốt cuộc nhân viên cũng bỏ việc nghỉ gần hết, vì lũ mọi ngành y kia chơi luật rừng, nghỉ là trừ lương, cắt hết phép lẫn chế độ lao động, chưa kể làm ăn kiểu ăn thua đủ, làm đại tính sau làm uy tín bị ảnh hưởng không nhỏ, giờ đã gần đến lúc đóng cửa. Còn con mèo, nghĩ là giờ vô được chỗ trúng ngành, có thể bỏ qua mình để tự lập thân, xin lỗi, cái chỗ đó vừa nhỏ vừa dơ, còn em là 1 con bé không hiểu sự đời, anh không chấp, nên rốt cuộc thêm 6 tháng nữa, mèo con cũng ê càng tự xin nghỉ khi bị dồn cho việc của 3 đứa nhân viên khác. Và mình, thì bạn biết rồi đó, lên vù vù sau khi nghỉ, nên thế sự xoay vần, miễn là ta vẫn biết mình là ai, như thế nào, đường đi ở đâu, thì ta mãi vẫn là ta, và có con đường phù hợp với mình thôi, trên con đường ta đi, ai đi chung được thì đi, còn không thì vui vẻ chào nhau 1 cái để họ đi đường của họ, chứ níu kéo nhau vô chung 1 đường, kẹt xe hay hư đường rồi ai chịu? Còn với chuyện tình cảm, thì công hầu, khanh tướng hay gì gì đó vẫn chỉ là cái danh hão, cho dù nó tạo ra 1 đống tiền thì nó chẳng giải quyết được gì trong tình yêu, trừ khi người bạn yêu nợ ngập đầu, như con mèo đây!!!

Thông tin truyện
Tên truyệnMèo con miệt vườn
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện Set, Truyện sex có thật, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật05-03-2024 13:33:34
Truyện ngẫu nhiên
Thần giáo (Update phần 3)
Mẹ và ông thợ xây (Update phần 2)
Hàng xóm dâm đãng (Update phần 54)
Cặp đôi hiếm muộn (Update phần 2)