Tuyện Sex Teen > Truyện Set > Sói săn mồi – Quyển 2

Sói săn mồi – Quyển 2

Phần 119
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.me, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Thế nhưng Phục Ma hay cả hai lão già bên ngoài lại không nhận thấy một thứ khác đang ẩn ẩn chui vào bên trong Phổ Độ Kinh Thư… Đại Ma Hồn hành động rồi, ngay khí Phổ Độ Kinh Thư ập tới cũng là lúc nó di động.

“Tách… tách… tách…” Tiếng nứt vỡ vang lên, Phục Ma ngây ngô tò mò nhìn thứ đồ trên tay mình đang hiện lên những vết nứt mà không hiểu chuyện gì xảy ra còn Ngã Giới thì há hốc mồm kinh hãi, món đồ này không thể có chuyện gì chứ.

“Thu… thu nó lại Phục Ma!” Những vết nứt ngày một lan rộng đến nỗi có vài một vài trang Phật thư vàng óng rơi lả tả trên mặt đất rồi khiến Ngã Giới như phát điên, hắn hướng Phục Ma gào to.

Trong não hải Long, đám tàn hồn tăng sư dường như cũng cảm giác được uy hiếp trí mạng, chúng không hẹn mà cùng nhau buông tha linh hồn trước mặt mà ào ạt lui vể thủ hộ ngôi nhà của mình… thế nhưng… bên trong Phổ Độ Kinh Thư đã trở thành một đống hỗn độn rồi, Đại Ma Hồn vừa tiến được vào bên trong thì tham lam cắn nuốt toàn bộ, là tồn tại đặc thù được tạo ra từ vô vàn ma khí nên năng lực cắn nuốt của nó còn mạnh mẽ hơn Long gấp bội lần, ngay cả phật khí tinh thâm cũng phải ngoan ngoãn trở thành con mồi ngon cho nó… năng suất làm việc của Đại Ma Hồn rất nhanh, một nửa Phổ Độ Kinh Thư đã bị nó nuốt gọn.

“Tách… tách… tách…” Lại thêm những mảnh phật thư vàng óng rách nát rơi xuống, tiếng rống của Ngã Giới chỉ khiến Phục Ma nhăn nhó một chút mà thôi, tâm lí của một đứa trẻ lên ba rất hiếu kỳ với sự vật kỳ lạ khiến hắn không hề buông bỏ đồ vật trong tay mà chăm chăm nhìn vào biến hóa của nó, đám tàn hồn thì ào ạt chạy về như chó nhà có tang nhưng mà chúng quên mất… sau lưng chúng, linh hồn kia đã thức tỉnh trở lại, tiếng kinh phật vừa tán cũng là lúc Long lấy được linh tri… độ hóa một linh hồn đã trải qua không biết bao nhiêu cửa tử của hắn sao có thể dễ dàng đây… nhấc lên một nụ cười tà, hắn thôi động ma khí bủa vây lấy đám tàn hồn kia ngăn cản chúng trở về.

“Roẹt… roẹt… roẹt…” Từng đám ma khí bị độ hóa nhưng mà lớp sau đè lớp trước cứ ùn ụt kéo đến khiến đám tàn hồn phật tăng càng lúc càng sợ hãi mà rối loạn, mái nhà của chúng ngày một mỏng manh như sắp tan biến… thời gian càng lúc càng gấp gáp khiến chúng rối loạn vì sự tồn vong của mình mà thoát đi đội ngũ để từng tàn hồn lựa chọn những đường khác nhau tháo chạy về kinh thư… và chỉ đợi có thế… cũng chính vào thời điểm này, ma khí đang ngăn chặn chúng lại bạo liệt thành những đầu ma long hung bạo quấn chặt lấy từng tàn hồn một mà há to miệng chụp xuống, không còn là ngăn cản nữa mà đảo khách vi chủ thành kẻ đi săn.

Nói thì dài nhưng mọi chuyện đều diễn ra nhanh đến không tưởng, để đến khi tiếng gào thứ hai của Ngã Giới vang lên cũng là lúc Phổ Độ Kinh Thư chỉ còn vài trang Phật thư mà thôi.

“Phục… Phục Ma… nếu còn không thu nó về thì tối nay ngươi đừng hòng có cơm ăn!”

Phục Ma đang cầm kinh thư vừa nghe thấy lời Ngã Giới thì sợ hãi co rút tay lại… nhưng… đã quá muộn… lúc tay Phục Ma cử động cũng là lúc những trang phật thư cuối cùng bạo nát thành mảnh vụn, toàn bộ món Kinh Thư xếp thứ hai của Phật giáo theo đó mà biến mất trong thiên địa, Đại Ma Hồn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cũng theo đó mà thoát ra trở lại cơ thể Long bắt đầu phối hợp với ma long truy đuổi những con mồi thơm tho còn lẩn trốn bên trong.

“Nó… nó hỏng rồi…” Nhìn những mảnh vụn trên tay, Phục Ma gãi đầu ngây ngô cười đầy thỏa mãn, chơi cũng thật vui.

“Xong… xong… phen này lão nạp xong đời rồi…” Ngã Giới sợ đến gương mặt trắng bệch, lão vô lực khụy gối xuống mà khóc than, trách nhiệm chắc hẳn sẽ đổ lên đầu lão.

“Lão đầu! Xong việc rồi, trở về ăn cơm thôi.” Phục Ma thì là một thằng vô lo vô nghĩ, hắn chơi vui rồi nên giờ đói bụng, xoa xoa cái bụng tròn hắn hướng Ngã Giới hô to.

“Ăn? Ăn cái đầu ngươi! Thằng mập khốn nạn, ngươi hủy đi kiện phật thư quý báu của phật giáo mà còn đòi ăn? Thằng heo mập ngươi từ nay ngươi đừng hòng có một hạt cơm vào bụng, lão nạp cho ngươi đói đến chết…” Ngã Giới đang điên loạn vì Phổ Độ Kinh Thư bị hủy, lão nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Phục Ma như một mụ già chua ngoa chứ nào còn dáng vẻ cao tăng đức độ.

“Aaaaaaa… lão đầu, ngươi cũng không thể vậy nha, rõ ràng đã nói đánh bại hắn ta sẽ được ăn no một bụng nha…” Phục Ma gương mặt ủy khuất vạn phần mà xị xuống nói.

“Hừ! Đánh bại hắn thì đã sao? Ngươi thằng mập này còn có thể sống chẳng phải để làm việc đó hay sao? Dù sao một năm nữa ngươi cũng chết đi thì ăn cho lắm làm gì, tại sao bây giờ ngươi không chết luôn đi để tranh thù cơ hội qua thế giới bên kia để ăn năn xám hối về tội lỗi mà mình gây ra…” Ngã Giới gương mặt tràn đầy phẫn nộ gào lên.

Phục Ma tuy đầu óc như đứa trẻ nhưng một hai vẫn hiểu được, hắn gương mặt cũng vạn phần tức giận trước thái độ của Ngã Giới vì trong mắt hắn lão đã trở thành một kẻ lừa dối, giao kèo mà hắn thập phần coi trọng lại bị kẻ mà hắn tin tưởng nhất lật lọng khiến máu nóng trong người hắn sôi trào… hai mắt hắn ngập tràn ngọn lửa phẫn nộ.

“Sao hả? Định đánh ta hay sao? Ngươi từ nhỏ đã ăn cơm Thiếu Lâm Tự, áo quần cũng từ Thiếu Lâm Tự mà ra, một thân ngươi từ đầu đến chân không có Thiếu Lâm Tự thì có được như bây giờ? Hiện tại ngươi hủy đi của chúng ta một kiện phật thư chẳng lẽ còn có thể trở về mà ăn cơm? Đồ heo mập ngu ngốc nhà ngươi cũng chả khác một đầu súc sinh không lí trí là mấy đâu.” Ngã Giới cảm giác được uy hiếp nhằm vào mình từ chỗ Phục Ma mà gương mặt đỏ chót giận dữ, lão gào lên.

“Hộc… hộc… hộc…” Phục Ma phẫn nộ lên đến cực điểm rồi, từng tiếng thở nặng nhọc của hắn chính là minh chứng cho điều này… hắn không hiểu và giờ cũng không thèm hiểu lời của Ngã Giới nữa rồi, trong mắt hắn thì lão là một người lớn gian dối, lão chính là đang sỉ nhục hắn, cơ bắp toàn thân hắn căng tràn lực lượng sắp sửa bạo phát rồi.

“Nếu ta có thể cho ngươi ăn no, mỗi ngày đều ăn no, no đến cái bụng mập của ngươi muốn vỡ ra thì thế nào?” Đột nhiên tưởng chừng như Phục Ma sắp sửa bạo phát cơn giận trong người mình lên chỗ Ngã Giới thì một giọng nói truyền vào tai hắn từ sau lưng khiến cơ thể mập mạp của hắn đình trệ tại chỗ… hắn dùng ánh mắt không thể tin được ngoái đầu lại nhìn chằm chằm Long lúc này cái cổ đã lành lặn trở lại cho dù vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục… trong suy nghĩ cùa Phục Ma thì không lí nào một kẻ vừa bị hắn đánh lại có thể cho hắn ăn cả.

“Ngươi… ngươi vừa nói gì?” Phục Ma ngoáy ngoáy cái lỗ tai rồi cẩn thận lên tiếng hỏi lại.

“Hắc hắc… ta nói là có thể bao ngươi mỗi ngày đều ăn no, không chỉ ăn chay mà còn ăn thịt, ăn cá đến vỡ cái bụng của ngươi mới thôi… chỉ cần ngươi đi theo ta, làm theo lời ta bảo… rất là đơn giản?” Long cười tà nói.

“Hừ! Ta sao có thể tin ngươi? Vừa này ngươi đấm ta cũng rất đau nha…” Phục Ma nghi hoặc hỏi.

“Chẳng phải ngươi cũng đã đấm lại ta không ít sao? Chúng ta là huề nhau thôi. Hiện tại trên đảo này không thể có thức ăn, ngươi là đi cùng ta một chuyến xem chẳng phải biết là ta nói có thật hay giả không phải sao?” Long tự tin nói, giọng hắn đầy hùng hồn bá khí khác hẳn Ngã Giới khiến Phục Ma có chút tin tưởng rồi, phải nói ‘có thể ăn thịt cá’ đã đánh vào điểm yếu trí mạng của một kẻ háu ăn như hắn.

“Phục… Phục Ma… mau trở về! Ta ban nãy là nói đùa với ngươi! Mau đánh bại hắn rồi về ngươi sẽ được ăn no, một… không, ba thùng cơm! ” Ngã Giới cảm giác được có chút gì đó không ổn, đứng ở xa hắn không nghe rõ tiếng của Long cùng Phục Ma trao đổi nhưng nhìn thái độ của cả hai đang chuyển biến thì biết có điều gì đó không đúng.

“… ta…” Phục Ma cau mày khó xử vì mới chưa đầy một phút trước lão đầu chửi và đòi bắt hắn nhịn đói tới chết giờ lại trở mặt lại một lần nữa, trong đầu hắn thì việc đánh hay không đánh người trước mặt không quan trọng, quan trọng là phải lấp đầy cái bụng đang đói của mình.

“Hắc hắc! Lão già đó trở mặt xoành xoạch thật khiến người ta phải hâm mộ không thôi… Phục Ma ngươi thử nghĩ xem, đã lúc nào bọn chúng thật đối đãi với ngươi như một con người hay chưa mà là với một thằng ăn xin phải làm việc mới được chúng bố thí cho vài chén cơm?” Long tiêm nhiễm những suy nghĩ cực đoan và cái đầu trẻ con của Phục Ma làm hắn nhớ lại cảnh tượng ở Thiếu Lâm Tự… là đoàn trí nhớ từ khi hắn tỉnh lại… Phục Ma lúc ấy ăn rất thèm ăn, hắn ‘chỉ mới’ ăn ba thùng cơm thôi mà đám tăng sư trong chùa đã nhìn hắn với ánh mắt khác lạ rồi… từ đó về sau hắn không được ăn quá một thùng mà trước khi ăn còn phải bổ toàn bộ củi cho nhà chùa và gánh 500 thùng nước nữa… Phục Ma càng lúc nhận thấy lời của Long là đúng, tại sao bọn chúng tăng sư bình thường cũng đầu trọc như hắn lại thoải mái ăn cơm thỏa thích mà còn không phải làm nhiều việc như hắn, hắn thấy bất công rồi… Biện pháp kiềm chế của Thiếu Lâm Tự cao tầng giờ lại biến thành một sự đối xử bất công trong ánh mắt Phục Ma.

“Phục Ma ngươi còn làm gì mà chưa ra tay? Phải chăng tối nay ngươi không muốn ăn cơm?” Thấy Phục Ma vẫn bất động không xuống tay với Ma Tôn, Ngã Giới tiếp tục đe dọa nhưng lão không ngờ vào lúc này đây chính lời đe dọa của lão lại đẩy Phục Ma nghiêng về phía Long hơn.

“Ăn cơm? Các ngươi lúc nào cũng đem nó ra để bắt ta phải làm đủ việc? Ta Phục Ma không phải ăn xin! Các ngươi mấy lão đầu là tự đi mà làm lấy đi!” Phục Ma tức giận hướng Ngã Giới rống to với khuôn mặt phẫn nộ.

“Đúng thế! Bọn chúng chỉ biết dùng thức ăn để dọa nạt ngươi, đề điều khiển ngươi làm theo ý chúng… đến với ta người anh em, đã là anh em với ta thì ngươi muốn ăn gì cũng được, muốn uống loại rượu ngon nào cũng xong…” Long hai mắt rực sáng tiến tới khoác lấy đầu vai của Phục Ma như thể đã thành tri kỉ từ lúc nào.

“Anh em? Được! Ta lựa chọn tin tưởng ngươi một lần!” Phục Ma hưng phấn trước lời nói của Long, hắn ngoài ăn còn rất muốn uống rượu, trong bếp đã một lần hắn uống trộm được một ngụm rượu của một tên tăng sư… cái hương vị ngây ngất và sảng khoái ngấm vào trong cơ thể vẫn là dày vò hắn chưa lúc nào nguôi ngoai.

“Hắc hắc! Đã là anh em thì chúng ta cần gì phải đánh nhau đây? Nào, chúng ta cùng đi uống rượu ăn thịt thôi!” Long vui sướng vì lừa được một thằng biến thái về đội của mình, thằng này thân thể cường hãn mạnh mẽ vô cùng lại còn khắc chế được cả ma khí của hắn, nếu lợi dụng được gã chắc chắn hắn sẽ có thêm một thứ vũ khí sống đáng sợ.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175
Thông tin truyện
Tên truyệnSói săn mồi – Quyển 2
Tác giả BoyTimGirls
Phân loại Truyện Set, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật01-01-2023 14:45:37
Truyện ngẫu nhiên
Con Tú thèm đụ (Update phần 9)
Con đĩ (Update phần 11) - Leysek