Tuyện Sex Teen > Truyện loạn luân > 12 nữ thần – Quyển 1

12 nữ thần – Quyển 1

Phần 181
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

Nắng ban mai chiếu rọi xua tan màn đêm u ám, Dương và My rời căn lều nhỏ để tiến xuống hồ nước cùng tẩy rửa mùi tinh dịch và dâm hương phủ đầy cơ thể, sau đó cùng nhau tiếp tục cuộc hành trình lên núi…

… Bạn đang đọc truyện 12 nữ thần – Quyển 1 tại nguồn: https://truyenteen.pro

Cũng trên ngọn núi nơi Dương và My đang hướng đến, một thanh niên cường tráng, làn da ngâm rám nắng, khắp người phủ đầy máu tươi đang cắm đầu chạy xuống, phía sau là hai người áo đen đang đuổi theo…

– Mẹ kiếp! Đứng lại ngay nếu không tao sẽ giết mày! – một tên áo đen mất kiên nhẫn quát.

– Ngu! Tao với mày đuổi theo để giết nó mà!

– Ừ nhỉ! Vậy thì… Chạy nhanh lên nếu không tao sẽ giết mày!

– Má! Mày phe nào vậy? Câm họng mà đuổi theo đi!

Khoảng cách càng lúc càng thu hẹp, gã thanh niên cùng đường, liền lấy ra một thứ nhỏ bằng nắm tay, dùng răng tháo chốt rồi ném về phía hai kẻ truy đuổi…

ẦM!

Một tiếng nổ rền vang khi cái thứ trông như trái cây kia được ném về phía hai kẻ đuổi theo, cây cối nứt toạc, khói bụi tung tóe, hai kẻ áo đen tuy kịp phòng ngự nhưng cũng khựng lại giật mình.

– Mẹ kiếp! Nó dùng thứ bảo vật gì vậy?

– Tuy có nguy hiểm nhưng sát thương linh lực không lớn, đuổi tiếp mau!

Nhờ vào thứ bảo vật kỳ lạ mà nới rộng được một chút khoảng cách truy đuổi, nhưng trọng thương cùng với mất sức khiến cho khoảng cách nhanh chóng bị rút ngắn…

– Hà hà! Này thì chạy!

Một trong hai tên áo đen cười đắc thắng khi khoảng cách còn rất gần, quay sang ra hiệu với đồng bọn rồi giậm chân phóng tới trước. Khi kẻ này phóng đi, gã đồng bọn phía sau liền cúi người thấp xuống, dùng linh lực tung đấm vào chân tên kia đẩy hắn lao về trước và chụp lấy cổ người thanh niên, làm người nãy ngã sấp mặt xuống đất.

Bị tóm cổ và gần như chết chắc, người thanh niên tức giận:

– Bọn khốn nạn các ngươi chỉ vì một mỏ kim loại mà tàn sát toàn bộ người của ta, đáng sao?

Gã áo đen cười nham hiểm:

– Đáng sao? Tất nhiên là đáng! Dù gì mày cũng chết nên tao không ngại nói cho mày biết! Rằng bên trong người của bọn mày có gián điệp của chúng tao! Mỏ kim loại tất nhiên bọn tao không thèm, nhưng mỏ kim loại đó là lối vào một di tích lại là chuyện khác! Ha ha…

– Thì ra là vậy… Thì ra là vậy… Tưởng là phát hiện ra đường đến kho báu, hóa ra chính là đường vào nghĩa trang… Ha ha… – Gã thanh niên cay đắng nữa khóc nữa cười…

– Giết ta đi! Dù sớm hay muộn thì người nhà ta cũng sẽ đến để đòi mạng các ngươi!

– Ồ! Ghê nhờ… Lúc đó thì đã muộn rồi! – Gã áo đen cười đắc ý, rút ra một thanh kiếm ngắn nhắm vào đầu người thanh niên đâm xuống…

Xoẹt xoẹt!

Tất nhiên đấy không phải tiếng dao đâm, mà là một tia sét màu đen đột nhiên hiện ra trên tay cầm kiếm của gã áo đen làm cánh tay gã tê liệt, tia sét lan truyền cực nhanh làm toàn cơ thể gã áo đen cũng tê liệt. Khi đó, thanh kiếm ngắn rơi xuống và sự khống chế mất hẳn, gã thanh niên liền bật dậy chụp lấy thanh kiếm và liều mạng đâm vào giữa trán tên áo đen…

Không ngờ một đòn phản khán yếu ớt của người thanh niên đã khiến gã áo đen bị đâm xuyên sọ, đây là vì cơ thể hắn hoàn toàn tê liệt, không thể dùng linh lực phòng ngự.

Tên áo đen còn lại vốn đã nhận ra vấn đề và vội vàng lao đến cứu đồng bọn, nhưng cũng bị trúng hắc lôi và tê liệt quỳ trên đất. Người thanh niên lập tức lao đến vung kiếm chém bay đầu tên này.

– Hà hà! Trả thù dứt khoát thật nha!

Một tiếng cười tán thưởng phát ra từ sau bụi rặm, người thanh niên còn định quỳ xuống cảm tạ ơn cứu mạng thì liền tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy hai bóng người bước ra:

– P… Phi Dương, Diễm My? Là hai em sao?

– Đừng có lạy làm tụi em tổn thọ a! Đã lâu không gặp! – Dương tươi cười tiến lại đỡ người thanh niên dậy.

– Chào anh Châu Đốc, đã lâu không gặp. – My cũng tươi cười chào và đưa cho Châu Đốc một viên linh đan giúp tăng tốc khôi phục vết thương.

Người thanh niên chính là Châu Đốc, một trong những người đồng đội đã từng cùng Dương tập luyện, tham gia và đoạt ngôi vô địch cuộc thi tài liên học viện của 4 năm trước.

Uống xong viên thuốc, Châu Đốc hỏi:

– Cũng may là có các em cứu mạng, nếu không chắc anh vùi thây ở đây rồi! Mà sao các em lại ở đây?

Nghe câu hỏi và ánh mắt tò mò của Châu Đốc, gò má My ửng hồng, nàng đâu thể nói rằng nàng có mặt ở đây là vì muốn theo chân Dương, còn nói tình cờ du ngoạn và gặp Dương ở nơi rừng núi này thì quá khó tin rồi!

Còn Dương mặt dày cười hề hề đáp:

– Chỉ là đi tìm một loại kim loại hiếm, sẵn tiện du ngoạn một chuyến, hề hề…

Cái từ du ngoạn kết hợp với nét cười dâm dê của Dương khiến cho Châu Đốc hiểu theo một ý vô cùng đen tối và hoàn toàn chính xác với thực tế, liền cười vui vẻ rồi nói:

– Em tìm quặng gì? Nhà anh vốn chuyên khai thác khoáng sản nên không chừng lại có…

Dương lắc đầu:

– Là Vô Hình Tinh Kim, một loại kim loại có bề ngoài như sắt nhưng khi luyện chế sẽ có khả năng trở thành vô hình. Loại này rất hiếm, nhưng em nghĩ trong mỏ kim loại ở núi này sẽ có…

Châu Đốc suy nghĩ rồi nói:

– Vô Hình Tinh Kim, đúng là nhà anh không có, cũng chưa từng nghe qua… Nhưng mỏ kim loại đã… đã bị một bọn lạ mặt chiếm đóng vào đêm qua, chúng giết sạch người ở khu mỏ, chỉ có anh may mắn sống sót và chạy đến đây thì gặp em…

Nghe đến đây, trong lòng Dương thở dài một tiếng, hắn đến đây chỉ vì tìm Vô Hình Tinh Kim để phục chế Phù Đổng Thiên Vương giáp, vốn hắn định đêm qua đã tiến vào mỏ tìm rồi đi, nhưng vì có My đến nên kế hoạch thay đổi, nào ngờ sau khi mây mưa với nàng cả đêm thì sáng ra nơi này đã hoàn toàn thay đổi. Nhưng cũng nhờ vậy mà hắn có mặt lúc này để cứu sống Châu Đốc và phát hiện ra rằng nơi này có một di tích…

Điều này cũng không phải do Google không biết, mà do từ sau trận chiến trên núi lửa Phẫn Nộ, Bảo Ngọc rơi vào trạng thái ngủ li bì, còn Google cũng không còn chủ động trò chuyện hay nhắc nhở Dương mà chỉ trả lời những gì Dương hỏi, nên Dương chỉ biết rằng nơi này có quặng Vô Hình Tinh Kim và là khu mỏ do nhà họ Châu quản lý chứ không hề biết các thông tin khác.

Nhưng đấy là do hắn không hỏi, chứ nếu hỏi thì đã khác…

Nghĩ vậy, Dương liền gác Châu Đốc sang bên, tò mò hỏi Google:

– Google! Di tích ở khu mỏ này là di tích gì?

– Không có dữ liệu.

“Đệt! À mà khoan! Thứ Google không biết… chẳng lẽ có liên quan đến Nữ Thần?”

Dương hứng khởi hẳn lên, liền trả lời Châu Đốc:

– Bọn em cũng vì nghe tiếng nổ mà đến xem thử, gặp ngay anh ở đây…

Châu Đốc gật đầu:

– Không biết cảm ơn em ra sao, lúc trước em tặng anh một quả Lựu Đạn để phòng thân trong cuộc thi liên học viện, anh giữ lại đến giờ, không ngờ thứ Linh Bảo hạ cấp này lại cứu anh một mạng….

Châu Đốc nói tiếp:

– Khu mỏ hiện tại đã bị chiếm, kẻ địch rất mạnh, phe anh có cử một vị Linh Vương đến bảo vệ di tích nhưng bị bọn chúng dễ dàng tiêu diệt… Hay là các em đến thăm nhà anh đi, dù gì anh cũng về gọi người đến trả thù bọn chúng!

Dương tự nghĩ tuy có thể dùng hư danh đánh ngang cơ Chúa Tể để hù dọa kẻ địch, nhưng nếu đối phương có kẻ điên cuồng, liều mạng chiến đấu và lộ ra sự thật rằng Dương không còn khả năng sử dụng sức mạnh khủng khiếp kia nữa thì chỉ một tên Linh Vương thêm vài tên Linh Tướng cũng đủ hành hắn ra bã… Vậy nên chỉ còn cách đồng ý đến nhà Châu Đốc nhờ người trợ giúp…

Còn My thì đơn giản hơn, Dương đi đâu, nàng theo đó. Vậy là hai người theo chân Châu Đốc về nhà sau khi Châu đốc lục soát cơ thể hai tên áo đen mà không tìm được manh mối gì.

Quãng đường không ngắn nhưng di chuyển kết hợp linh lực nên sau hơn một giờ đã đến nhà của Châu Đốc, một khu dinh thự lớn ẩn trong một vườn cây thốt nốt.

Dưới hiên nhà, một cô gái xinh đẹp đang ngồi đưa nôi, trong nôi là một đứa bé kháu khỉnh chỉ khoảng 1 tuổi.

Vừa mở cổng mời Dương và My vào, Châu Đốc vẫy tay gọi cô gái:

– Vợ ơi xem anh dẫn ai về nè!

– Dạ… Ai vậy anh…

Giọng nhẹ nhàng vừa dứt, vợ của Châu Đốc khi nhận ra hình dạng te tua của chồng liền giận dữ phóng như bay đến:

– Sao thế này? Ai đánh anh ra như vậy?

Sau đó nàng nhìn sang Dương nhe răng gầm gừ:

– Là mày bụp chồng bà hử? Ủa sao nhìn mày quen quen vậy?

Dương sợ xanh mặt:

– Chị Hỏa Liên, là em, Võ Phi Dương đây…

Sợ vợ quên, Châu Đốc nhắc:

– Là nhóc Dương khi xưa tham gia cuộc thi liên học viện cùng chúng ta đấy!

Thật ra Châu Đốc đâu cần phải nhắc, Hỏa Liên làm sao quên được cái lần Dương lừa nàng khoe quần lót ra trước một bầy dâm hầu…

– À… Ra là thằng nhỏ hư đốn ấy! Còn đây chẳng phải bé My sao? Đã lâu không gặp, càng lúc càng xinh đẹp nha!

Bốn người vào nhà, vừa trò truyện vừa dưỡng thương cho Châu Đốc. Hóa ra trong thời gian 3 năm Dương mất tích, Châu Đốc hiền hòa và Hỏa Liên hung hăng kết thành một đôi và cưới nhau rồi sinh ra một bé trai.

Trò chuyện một lúc, hai người đàn ông trông khoảng tuổi trung niên bước vào nhà, Châu Đốc liền gọi:

– Cha, chú Sơn!

Cha của Châu Đốc là Châu Giám, một Linh Vương cấp 2, thấy Châu Đốc toàn thân băng bó, lão hỏi:

– Sao hôm nay về sớm vậy? Mà mày bị sao thế kia?

Châu Đốc đáp:

– Mỏ bị người ta chiếm rồi, cả 8 công nhân và vị Linh Vương chúng ta phái đến đều bị giết sạch, con suýt bị giết, cũng nhờ hai người bạn này cứu mạng…

Chuyện rất nghiêm trọng, vẻ mặt Châu Giám đanh lại:

– Vào phòng riêng nói chuyện!

Bốn người đàn ông, bao gồm cả Dương được Châu Đốc dẫn vào một căn phòng, My ở lại trò chuyện với Hỏa Liên.

Thấy Dương vào, người đàn ông được Châu Đốc gọi là chú Sơn nhíu mày nói:

– Đây là chuyện riêng nhà chú, ra ngoài đi nhóc!

Châu Đốc đáp:

– Là cháu gọi Dương vào, cậu ta là bạn cháu từ khi còn đi học và vừa cứu cháu thoát khỏi tay kẻ địch!

– Chắc gì là bạn và cứu mạng thì đã đáng tin, biết đâu người ta dàn dựng để lấy lòng tin của cháu thì sao?

– Làm vậy thì có lợi gì cho cậu ta? Có thể chú không biết, nhưng người này chính là thiên tài của Thế hệ phi thường, Hắc Vũ Tiên Long – Võ Phi Dương, người đánh ngang ngửa với hai vị Chúa Tể!

Cha của Châu Đốc và gã Sơn trợn mắt kinh ngạc khi nghe danh tính của Dương, nhưng gã Sơn hắng giọng nói:

– Đấy chỉ là nghe đồn thôi! Chúng ta không xem thì làm sao biết chuyện đó được thổi to thế nào, không chừng là bỏ chạy trối chết rồi được người đến cứu lại bị đồn thành đánh với Chúa Tể mà không chết, rồi lại từ tin đồn đó lan thành đánh ngang với Chúa Tể…

Châu Đốc tức giận đứng dậy:

– Tôi đề nghị chú tôn trọng bạn tôi!

Lão Sơn đáp:

– Tôn trọng bạn cháu có đáng quan tâm bằng cơ mật của chúng ta sao? Chín người đã chết rồi đấy!

– Và đáng lẽ là 10 nếu Dương không cứu cháu!

– Thôi đủ rồi! – Châu Giám sau một hồi trầm ngâm chợt lên tiếng, khiến lão Sơn và Châu Đốc nín bặt.

Lão nhìn sang Dương, gật đầu nói:

– Cậu bé, cảm ơn cậu đã cứu mạng con trai ta, nhưng quả thật chuyện này là cơ mật của nhà họ Châu…

Dương nhún vai:

– Không quan tâm! Cơ mật gì đó thì lúc cứu Châu Đốc cháu đã nghe hai tên áo đen kia nói hết rồi! Cháu cũng có hứng thú với cái di tích ấy.

Lão Sơn liếc Châu Đốc:

– Đấy! Thấy chưa!

Nhưng lão Châu Giám trái lại, chỉ gật đầu nói:

– Thẳng thắn lắm! Đúng vậy, trong khu hầm mỏ có dấu vết của một di tích, nhưng chỉ là một cánh cổng, chúng ta điều tra mấy ngày nhưng vẫn không có cách nào mở cổng… Nhưng điều đó không quan trọng bằng chuyện khu mỏ bị chiếm, và kẻ nào đã làm điều này…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện12 nữ thần – Quyển 1
Tác giả Slaydark
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện Set, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật30-11-2022 09:12:09
Truyện ngẫu nhiên
Bán dâm cứu mẹ (Update phần 2)
Vợ là giáo viên (Update phần 8)
Lưu bút ngày xanh (Update phần 60) - SevenZoka
Gái Sài Gòn (Update phần 7)
Thằng trẻ trâu (Update phần 167)