Tuyện Sex Teen > Dâm thư Trung Quốc > Con đường quan lộ

Con đường quan lộ

Phần 176
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Đại minh tinh giá mười lăm triệu? Lương Thần giật mình. Ngay lập tức hắn hiểu “đại minh tinh” trong câu nói của Chủ tịch Lâm chính là Tô Mộng Nghiên. Haizzz, đại nhân thật là thần thông quảng đại. Hắn vừa từ bên này trở về, đối phương bên kia đã biết hết rồi. Hơn nữa qua ý tứ trong câu nói, xem ra Chủ tịch Lâm đã tự hóa thân thành Phật tổ, Thượng đế, Thánh Ala, xuất tiền túi ra trả mười lăm triệu mua đại mỹ nữ cho hắn hưởng thụ rồi.

– Nếu ông cảm thấy tiền nhiều quá dùng không hết, có thể chuyển vào tài khoản của tôi vài trăm ngàn không?

Lương Thần đi ra đóng chặt cửa phòng lại, sau đó mới nghiêm trang nói vào điện thoại.

– Cậu đến một chút lòng tham cũng không có, được, vài trăm ngàn sẽ được thỏa mãn.

Giọng cười của Lâm Tử Hiên từ điện thoại vọng ra:

– Nghe ý tứ của cậu, hình như cậu cho rằng tôi không nên tiêu tốn mười lăm triệu này? – Dù sao cũng là tiền của ông, muốn tiêu thế nào thì tùy ông!

Lương Thần thở dài nói:

– Tuy nhiên, rốt cuộc ông muốn làm cái gì? Bên trái một cô, bên phải một cô dúi vào ngực tôi? – Giữa chúng ta đã có thỏa thuận rồi. Cái này cứ coi như tôi cho cậu hưởng phúc đi!

Lâm Tử Hiên thấp giọng cười, nói:

– Không cần nghĩ nhiều, cứ yên tâm hưởng thụ đi. Nếu tôi muốn hại cậu, đâu cần phải tốn một khoản lớn như vậy. Mấy ngày tới nhận hàng, cậu phải tự mình kiểm chứng. Tôi không hy vọng tốn mười lăm triệu để đi mua thứ đồ người ta đã dùng rồi. Cứ thế đi!

Nghe những lời Lâm Tử Hiên nói, trong lòng Lương Thần đổ mồ hôi. Vị Chủ tịch đại nhân này làm việc quả nhiên là sâu xa khó hiểu, làm cho người ta vĩnh viễn không đoán ra được. Lần trước đã chi ba mươi triệu để mua lần đầu tiên của nữ minh tinh Bạch Băng cho hắn hưởng. Không quá một tháng sau, lại chi mười lăm triệu mua cho hắn một nữ minh tinh khác.

Nghĩ như thế nào cũng đều không ra, Lương Thần cũng không muốn nghĩ nữa. Dù sao Chủ tịch Lâm cũng có tiền, mấy chục triệu tệ cũng chỉ là hạt bụi mà thôi. Còn câu nói kia, nếu cái gọi là giao dịch đều là loại chuyện tốt như thế này thì hắn cũng đành miễn cưỡng nhận vậy!

Chớp mắt đã đến giờ tan ca. Lương Thần ra khỏi phòng làm việc, cùng xuống thang máy với đám người Khương Bằng. Thư ký Hồng Hồng ở phòng thư ký dường như cảm thấy có chút kỳ lạ, liền hỏi Lương Thần:

– Sếp Lương, không phải anh ở trên tầng sao? Sao gần đây toàn thấy xuống bắt xe bus cùng với chúng em? – Cái này… Gần đây tôi toàn đến nhà bạn gái dùng cơm chiều!

Lương Thần đáp qua loa.

– Ồ!

Tiếng kêu không phải phát ra từ một mình Quả ớt nhỏ mà cùng phát ra từ năm, sáu đồng nghiệp đang cùng đi ra. Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mờ ám. Đại đội phó Khương Bằng thậm chí còn nháy nháy mắt với hắn.

– Hụ!

Lương Thần há miệng định giải thích, nhưng bỗng nhiên cảm thấy chuyện này càng nói càng rối. Cho nên hắn đành ngậm chặt miệng lại, thản nhiên đối diện với những ánh mắt của đồng nghiệp đang chiếu thẳng về phía mình.

– Đội trưởng, cậu bị thương nặng mới khỏi, nên chú ý sức khỏe một chút, cẩn thận chuyện phòng the quá độ!

Ở chỗ đỗ xe bus, đại đội phó Khương Bằng trước khi lên xe còn quay lại nhìn Lương Thần nói một câu, sau đó cười ranh mãnh rồi bước vội lên xe.

– Anh cút đi!

Lương Thần cười mắng một câu. Quay lại thấy Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội đang đỏ mặt, cười trộm không dứt.

Trên thực tế, việc đi làm hay ra về bất thường của Lương Thần sớm đã bị đồng nghiệp chú ý. Tất cả mọi đồng nghiệp, kể cả những cô gái tư tưởng thuần khiết như Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội đều nhất trí phán đoán: Đại đội trưởng Lương Thần và bạn gái chắc chắn đang ở cùng nhau. Lý do rất đơn giản: Sếp Lương không phải người Liêu Dương, ở đây cũng không nghe nói có người thân. Có nhà ở tập thể lại không ở, buổi chiều tan làm cùng ra về với bọn họ, buổi sáng hôm sau lại đi làm cùng giờ với bọn họ, nếu như không phải là bên ngoài có tổ tình yêu thì là cái gì?

Đương nhiên, chẳng ai có thể nghĩ được rằng trong tổ tình yêu đó ngoại trừ Lương Thần và bạn gái ra, còn có hai mỹ nữ ở chung nữa.

Vừa lên xe, Lương Thần vừa mới ngồi xuống thì điện thoại di động reo vang.

– Alo, anh Lương, tôi là Bạch Băng. Hiện tại anh có rỗi không? Tôi và Nghiên Nghiên muốn mời anh đi ăn cơm tối!

Dãy số rất lạ, sau khi nhận điện, Lương Thần mới biết người gọi điện thoại chính là nữ minh tinh Bạch Băng mà hắn từng có một đêm truy hoan.

– Buổi tối tôi có việc không đi được. Ý tốt của các cô tôi xin nhận!

Lương Thần buổi tối cũng không có việc gì, hắn chỉ không muốn cùng Bạch Băng, Tô Mộng Nghiên đi ăn cơm tối. Thanh Oánh, Tử Thanh, còn có cả cô Vương đều đang ở nhà chờ hắn về.

– Vậy khi nào anh Lương rảnh, tôi và Nghiên Nghiên nhất định phải gặp mặt để tỏ lòng cảm tạ.

Trong giọng nói của Bạch Băng mang theo sự cảm kích. Điều này làm cho Lương Thần cảm thấy có chút khác thường. Cái cô Bạch Băng này thoạt nhìn dường như có vẻ tham tiền, nhưng khi gia đình bạn gặp khó khăn thì biểu hiện lại không chối từ, dường như coi đó là khó khăn của chính mình. Nếu xét về điểm này thì Bạch Băng vẫn có thể coi là một cô gái tốt.

– Cô định nói đến chuyện mười lăm triệu đúng không, cái đó không đáng gì! Cô và Tô tiểu thư cũng không cần để trong lòng.

Lương Thần không chút đỏ mặt mà nhận lấy sự biết ơn của hai cô gái, hời hợt nói:

– Không cần cảm ơn, tôi dù sao cũng là học trò của giáo sư Tô. Nếu đủ khả năng thì giúp giáo sư cũng là điều nên làm. Được rồi, cứ như vậy đi!

Nói xong liền tắt máy.

Tuy chuyện của Tô Mộng Nghiên cũng chẳng quan hệ gì đến hắn. Nhưng có thể giúp được giáo sư Tô giải quyết khó khăn, trong lòng hắn cảm thấy rất thoải mái. Đặc biệt, chuyện này từ đầu tới cuối hắn chẳng phải chi một đồng tiền nào, lại được mang danh là người tốt. Hắn tuy là không quan tâm đến cái nhìn của Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên đối với mình, nhưng được người ta cảm kích vẫn tốt hơn nhiều so với bị người ta oán hận chứ!

Bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh khác lạ, Lương Thần ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy rất nhiều ánh mắt khinh bỉ chiếu vào mình. Hơn nữa đều truyền đạt một ý tứ: Ở đó giả bộ cho ai xem đây? Nếu thật sự có mười lăm triệu, còn ở đây ngồi xe bus công cộng à? Cứ cho là không có xe riêng đi, thì ít nhất cũng có thể gọi taxi chứ?

Mặt Lương Thần chợt đỏ lên, vội vàng quay ra cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài. Trong lòng than vãn, hàng giả cũng chỉ là hàng giả thôi mà! Nếu Bạch Băng và Tô Mộng Nghiên biết hắn nhận điện thoại trên xe bus công cộng, khẳng định sẽ kinh ngạc mà ngã lăn ra. À, cũng không chắc. Nói không chừng Bạch Băng sẽ cho rằng hắn là con nhà giàu nhưng vẫn muốn tự mình trải nghiệm cuộc sống bình dân thì sao!

– Anh ta nói sao?

Ở tầng dưới, Tô Mông Nghiên nhìn điện thoại trong tay Bạch Băng rồi hỏi.

– Anh ta nói buổi tối có việc, ngoài ra còn nói mười lăm triệu chúng ta không cần để trong lòng. Còn nữa, anh ta nói anh ta là học trò của bác Tô, giúp đỡ bác Tô cũng là điều nên làm. Nghe ý tứ trong lời nói, có vẻ như không cần Nghiên Nghiên lấy thân mình trao đổi đâu!

Vẻ mặt Bạch Băng có chút kỳ lạ, cô lặp lại một lần những gì Lương Thần đã nói. Cuối cùng nhẹ nhàng thở dài nói:

– Anh Lương là người tốt! Vẻ ngoài cứng rắn nhưng trong lòng lại rất rộng lượng. Miệng nói không giúp nhưng cuối cùng vẫn cứ giúp.

Tô Mộng Nghiên gật gật đầu, mắt nhìn về khoảng không như đang trong cơn mộng. Trong lòng cô đã có chủ ý rồi. Ân tình này, cô bất kể thế nào cũng phải trả lại. Cho nên, rất xin lỗi, Lạc Hàn!

Giờ phút này ở nhà, Giáo sư Tô đang nhìn tấm chi phiếu mười lăm triệu trong tay mà không kìm nổi nước mắt chứa chan. Lương Thần, cái người học sinh mà ông dạy không đến một tháng thật là nhân nghĩa! Lúc này đây, ông Tô cảm thấy Lương Thần chính là Mạnh Thường Quân tái thế, nhân nghĩa vô song.

Cái người được khen là nhân nghĩa vô song kia đã về nhà họ Diệp ăn cơm chiều. Sau khi uống xong chén thuốc, hắn nhận được một tin tức khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Phu nhân Bí thư tỉnh uỷ lại gọi điện, báo thứ sáu náy, cũng chính là ngày hắn đến trường quay để phỏng vấn, người chủ trì là Liên Tuyết Phi. Chính là nữ phóng viên đã từng âm thầm ghi âm để tính kế chơi khăm hắn một phen.

Nghe những lời nói của phu nhân Bí thư tỉnh uỷ dường như bên trong ngầm ám chỉ hắn nên chuẩn bị chu đáo, đầu óc Lương Thần căng ra. Đây không phải là lời nhắc nhở hắn sao? Liệu trong quá trình phỏng vấn, người nữ phóng viên chủ trì chương trình tên Liên Tuyết Phi kia định làm khó gì hắn? Được rồi, tôi sẽ cho cô “gậy ông đập lưng ông”.

Phu nhân Bí thư tỉnh uỷ vừa gọi điện, liền ngay sau đó Đình tỷ cũng gọi sang:

– Thần, cậu phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng, khi làm chương trình, rất có thể Tuyết Phi sẽ hỏi những vấn đề không dễ trả lời để làm khó cậu.

Lý Hinh Đình cũng không biết làm thế nào. Bởi vì cô, Liên Tuyết Phi mới cho rằng Lương Thần “bắt cá hai tay”, từ đó bất bình thay cho cô mà nhìn Lương Thần không vừa mắt. Điều này Lý Hinh Đình phán đoán không ra, nhưng dựa vào việc Tuyết Phi luôn muốn làm khó dễ Lương Thần thì có vẻ đúng như thế thật.

– Đình tỷ, cái cô đại nữ phóng viên kia ăn no rửng mỡ à? Sao lại cứ nhắm vào em? Em có đụng chạm gì đến cô ta đâu?

Lương Thần trong lòng bốc hỏa, nổi giận đùng đùng nói. Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm đang ngồi ở salon không hẹn mà cùng chiếu ánh mắt ngạc nhiên về phía Lương Thần.

– Cái này ai mà biết được! Dù sao thì Tiểu Thần à, nghe Đình tỷ nói, cậu đừng xung đột với cô ta. Nhẫn nhịn một chút rồi cũng qua thôi mà!

Lý Hinh Đình bất đắc dĩ nói. Cô đã đồng ý với Liên Tuyết Phi rồi, không được phép tiết lộ thân phận của đối phương. Cho nên cô chỉ có thể ám chỉ một cách mập mờ như vậy, cũng không biết gã thanh niên cứng đầu này có thể lĩnh hội được hay không.

Lương Thần mặc dù rất tức giận, nhưng cũng không đến nỗi bị cơn giận dữ che mờ lý trí. Kỳ thực hắn đã sớm cảm thấy cái cô tên Liên Tuyết Phi kia không tầm thường chút nào. Nếu không phải rất có lai lịch thì phu nhân Bí thư Tỉnh ủy và con gái bà sẽ không dùng giọng điệu ám chỉ như vậy để nhắc nhở hắn cẩn thận. Họ Liên vốn dĩ cũng không nhiều lắm, cho nên Lương Thần rất dễ dàng liên tưởng đến nhà họ Liên tiếng tăm lẫy lừng ở Bắc Kinh.

– Sao thế?

Diệp Thanh Oánh đưa cho hắn một quả táo rồi dịu dàng hỏi.

Lương Thần cũng không giấu diếm, đem sự tình nói cho ba người họ biết. Vương Phỉ Hạm hơi trầm ngâm, vẻ mặt có chút nghiêm trọng nói:

– Nếu chân tướng cháu đoán chắc như vậy thì cháu định làm thế nào?

Bà giờ đã rất hiểu tính khí của Lương Thần, việc chịu khuất phục người khác, bất luận thế nào hắn cũng không thể làm được. Giống như lúc biết thứ trưởng Niếp Quảng Vũ là lãnh đạo lớn cấp tỉnh nhưng mặt hắn vẫn không đổi sắc, vẫn kiên quyết phản bác vậy.

– Không việc gì đâu ạ!

Lương Thần lắc đầu, trên mặt hiện ra vẻ thoải mái, mỉm cười nói:

– Cô ta muốn làm khó dễ cháu, điều đó không dễ dàng vậy đâu.

Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Lương Thần, Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh không kìm được thở phào. Gã thanh niên này đã nói là “không việc gì” thì chắc chắn là sẽ không có việc gì.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232
Thông tin truyện
Tên truyệnCon đường quan lộ
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện Set, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật30-01-2024 18:02:24
Truyện ngẫu nhiên
Cô bé bán dâm (Update phần 7)
Sinh viên tình nguyện (Update phần 4)