Tuyện Sex Teen > Dâm thư Trung Quốc > Con đường quan lộ

Con đường quan lộ

Phần 65
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Diệp Thanh Oánh đang nằm trên giường, cắn nhẹ môi, mắt nhìn lên khoảng không trước mặt. Không biết đã bao lâu, cô giơ tay cầm lấy điện thoại di động, gọi cho Hàn Toa Toa. Ngày mai không thể đi cùng Toa Toa đến Tây Phong, cô phải giải thích rõ một chút, sẽ xuất phát chậm một ngày! Mẹ cô làm thế này là đang trói buộc cô. Nhưng chỉ khiến sự chống đối trong lòng cô càng trở nên mãnh liệt, cô không thích người khác sắp đặt sẵn cuộc sống tương lai cho mình. Năm nay cô đã hai mươi hai tuổi, đã là một người trưởng thành, cô có quyền tự quyết định cuộc sống của mình!

– Toa Toa à, thật xin lỗi em! Ngày mai trong nhà chị có chút việc, không thể đi cùng em được, em cứ đi trước đi, sau khi giải quyết xong việc chị sẽ đến đó tìm em!

Diệp Thanh Oánh nói với Hàn Toa Toa trong điện thoại:

– Dạ, không sao mà, chị Oánh Oánh! Nếu không thì để em ở lại đợi chị một ngày nhé?

Toa Toa nghĩ thầm, sao tự nhiên thay đổi nhỉ. Đang định nói cho đối phương biết ngày mai anh họ cũng phải đi công tác, nhưng lời nói ra đến miệng lại nuốt vào, cô nghĩ nhất định anh họ sẽ gọi cho chị Oánh Oánh, hay là để anh ấy tự mình nói đi.

– Không cần đâu, em ở lại cũng không giúp được gì!

Diệp Thanh Oánh khẽ cười nói:

– Thôi, cứ làm như vậy đi, em ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải ngồi xe về nhà chứ!

Nghe tiếng chị Oánh Oánh cúp máy, Hàn Toa Toa tròn mắt nhìn lên trần nhà. Trong phòng chỉ còn lại cô và Oánh Oánh, hơn nữa chiều này hai chị em đều đi khỏi. Ngẫm lại thì, trong tháng này đã có những chuyện rất thần kỳ. Cô còn nhớ rõ buổi sáng thứ sáu cuối tuần đó, chị Oánh Oánh gõ cửa phòng ngủ của cô. Lúc ấy trong phòng mọi người đều có mặt, nhưng ánh mắt của chị Oánh Oánh lại dừng ở cô, sau đó đưa tay ra mỉm cười nói:

– Em là Toa Toa phải không, chị là bạn của Lương Thần.

Trời! Cô có nằm mơ cũng không nghĩ rằng chị Oánh Oánh quen với anh họ. Tuy cô hoàn toàn là một sinh viên mới, nhưng sớm đã nghe qua tên của Diệp Thanh Oánh. Nếu thật sự muốn bầu hoa hậu giảng đường, nhất định Diệp Thanh Oánh hoàn toàn xứng đáng.

– Theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô, chị Oánh Oánh có thể xứng với câu: ‘Phảng phất như mây che bóng nguyệt…

Phiêu diêu như gió bay làn tuyết.

Từ xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban mai…

Tới gần mà xem, tươi như đoá phù dung trên dòng biếc’. Không trách cô ngưỡng mộ, quả thật là vì cô cảm thấy dùng hai câu thơ Lạc Thần Phú này đủ để nói lên dung mạo và khí chất của chị Oánh Oánh.

Lần đầu tiên gặp mặt người nổi tiếng như chị Oánh Oánh, dĩ nhiên cô cũng có vài phần không tự nhiên. Đợi cho chị Oánh Oánh đi khỏi, cô nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn cùng phòng, cảm thấy một chút vinh dự.

Dần dần, khi đã thân thiết hơn với chị Oánh Oánh, cô bắt đầu truy hỏi kỹ càng mọi chuyện, hỏi về quá trình quen biết giữa anh họ và đối phương. Giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cô rất chăm chú quan sát từng sự thay đổi nhỏ trên vẻ mặt chị Oánh Oánh khi nói chuyện. Bản thân cô cũng chưa từng trải qua chuyện yêu đương, nhưng do đọc nhiều sách vở, nghiên cứu vô số phim về tình yêu, có thể nói rằng tuy chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã từng nhìn thấy heo chạy. Mặc dù có một vài tình yêu là giả dối xem không nổi. Nhưng “Khuôn mặt con gái ửng hồng, trong lòng đang nghĩ đến người yêu”, những lời này, cô cho rằng nhất định có lý do. Lùi lại một bước, cho dù không đạt tới mức độ như vậy, nhưng nhất định chị Oánh Oánh đối với anh họ có chút cảm tình.

Cho nên cô dựa vào điều này, luôn kể cho Diệp Thanh Oánh nghe chuyện thuở nhỏ của anh họ. Ví dụ như, khi nhà cô còn ở nhà ông ở quê, lúc ấy anh họ mới có sáu tuổi đến nhà cô chơi, lúc một giờ trưa, khi tất cả mọi người đi ngủ trưa, anh họ cảm thấy quá nóng muốn đi tắm một chút. Vì vậy liền chạy đến nhà bếp tìm cái nồi lớn chứa nước, thử một chút nước, cảm thấy rất lạnh, đương nhiên muốn làm tăng nhiệt độ một chút, vì thế liền chạy đi nhóm lửa trong lò. Không hề cảm thấy ngại ngùng, liền cởi quần áo chui vào trong nồi tắm. Cũng may lúc ấy bà ngoại phát hiện ra, may mà không cho thêm gì vào!

Sau khi nghe cô nói chuyện này, chị Oánh Oánh cười run rẩy hết cả người, khiến nam nữ sinh viên xung quanh đều trợn tròn mắt nhìn. Bất kỳ là người đang là sinh viên hay là sinh viên mới, đều không nghĩ rằng người bình thường điềm tĩnh thanh đạm như Diệp Thanh Oánh sẽ có lúc biểu hiện như thế này.

Anh họ! Trong khoảng thời gian này em đã giúp anh không ít, coi như là báo đáp đại ân đại đức của anh, đã thay em đi đánh nhau, phải chịu tiếng xấu thay cho người khác đi! Hàn Toa Toa khẽ mỉm cười, từ nhỏ đến lớn, cô và anh họ vẫn luôn có tình cảm tốt, cô vô cùng vui mừng khi thấy anh họ cưới được một người vợ xuất sắc như chị Oánh Oánh.

Dự đoán của Hàn Toa Toa không sai, Diệp Thanh Oánh vừa nói chuyện với cô xong, thì nhận được điện thoại của Lương Thần.

– Chào, nghe Toa Toa nói, ngày mai em cùng con bé đến Tây Phong, thật ngại quá, ngày mai anh phải đi công tác, không thể đón tiếp em.

Lương Thần áy náy nói:

– Đi công tác? Anh đi công tác ở đâu vậy?

Trong lòng Diệp Thanh Oánh tràn đầy thất vọng, lần này cô cho rằng sẽ lại lần nữa gặp mặt Lương Thần, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ không may mắn như thế này.

– À, ngày mai anh đi Liêu Dương.

Lương Thần cười nói:

– Anh định nhân cơ hội này đến gặp em, nhưng thật không may, em ngược lại lại muốn đến Tây Phong! – Ngày mai anh đến Liêu Dương?

Đầu tiên Diệp Thanh Oánh ngẩn người, sau đó nỗi thất vọng trong lòng tan thành mây khói, trở lại vui vẻ!

– Em vừa nói chuyện với Toa Toa, nhà em có chút chuyện, nên bảo cô ấy đi trước. Anh đến Liêu Dương? Xe đến lúc mấy giờ? Em đi đón anh.

Hả! Lương Thần cũng giật mình, trong lòng nghĩ vốn dĩ còn tưởng thật không may. Hiện giờ lại biến thành thật may mắn. Nhìn lại theo quan điểm duy tâm, dường như hắn và Diệp Thanh Oánh thực có duyên phận!

– Ngày mai anh đi xe của đơn vị, thời gian cụ thể không thể nói chính xác được, dự đoán cũng phải mười hai giờ trưa. Đến nơi anh sẽ gọi cho em, nếu có thời gian thì em ra, nếu không thì thôi!

Lương Thần đoán chừng một chút, đến thành phố Long Nguyên khoảng chín giờ sáng, nếu mười giờ đi, thì nhiều nhất đến Liêu Dương cũng chỉ mất gần ba tiếng.

– Được, đến lúc đó em đợi điện thoại của anh!

Diệp Thanh Oánh không chút do dự nói.

Bỏ điện thoại xuống, trong lòng Diệp Thanh Oánh tràn đầy vui sướng một cách không thể hiểu nổi. Cô trèo xuống giường, rời khỏi phòng ngủ đến toilet. Sau khi rửa mặt xong quay lại, khi đi ngang qua phòng của mẹ cô, cô loáng thoáng nghe thấy trong phòng có tiếng rên rỉ khác thường.

Diệp Thanh Oánh không kìm nổi liền dừng lại, trên khuôn mặt thanh nhã lờ mờ ửng đỏ. Theo trí nhớ của cô đến giờ, cô không chỉ một lần nghe thấy âm thanh này trong phòng mẹ mình. Hồi còn nhỏ thì không hiểu, nhưng khi lớn dần lên, cô đã biết rõ mẹ cô dùng phương pháp gì để giải tỏa nỗi cô đơn lạnh lẽo của một người độc thân.

Một tay nhẹ nhàng đặt lên nắm cửa, khẽ vặn một cái, cùng với một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ.

Trong phòng ngủ, chiếc đèn ngủ đầu giường tỏa ánh sáng màu vàng điều. Vương phi điện hạ toàn thân không một sợi vải đang nằm ngửa trên giường, một tay vuốt ve bộ ngực căng tròn của mình, tay kia với xuống dưới bụng của mình, đôi chân thon dài trắng như tuyết mở ra. Đầu của bà vươn ra khỏi giường, ngửa mặt khiến tóc xõa xuống đất như thác nước, trên gương mặt không hề nhận ra dấu vết của năm tháng, đôi mi thanh tú khẽ động, đôi mắt sáng khép hờ, cằm ngẩng lên, tươi đẹp như đóa hoa hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, luôn miệng nỉ non! Loáng thoáng nghe được, điều bà đang không ngừng nỉ non chính là: “Tử Hiên, yêu em!”

Cho tới bây giờ Diệp Thanh Oánh cũng không biết hành động này của mẹ mình có gì không đúng, hễ là con gái, thì đều có nhu cầu sinh lý này. Mà đã dùng đến phương pháp này để giải quyết nhu cầu sinh lý cần có của bản thân, thì hoàn toàn chứng minh trong quan hệ nam nữ, mẹ mình rất trong sáng và thận trọng. Từ khi cha cô chết, mẹ đã một thân một mình nuôi cô khôn lớn, trong lúc đó cũng duy trì một lớp ngụy trang lạnh như băng, khiến những gã đàn ông mưu toan tới gần đều thất vọng mà tránh xa, nhiều năm qua, mẹ cô thực sự đã chịu khổ nhiều. Cô hy vọng mẹ cô có thể tìm được một người tốt, khiến thân thể xinh đẹp kia được thỏa thuê hoạt động. Nhưng đồng thời, cô lại rất mâu thuẫn khi cho rằng, trên thế giới này, không thể tìm được một người đàn ông có thể xứng đôi với mẹ của mình.

Nhẹ nhàng đóng của phòng lại, Diệp Thanh Oánh lặng lẽ quay về phòng ngủ của mình, ngồi tựa vào vào đầu giường ôm lấy hai đầu gối ngơ ngẩn suy nghĩ. Trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh mẹ cô đang vặn vẹo thân thể giống như một con rắn trắng uốn mình, trên mặt không khỏi nóng bừng. Cô cảm thấy, mẹ cô đang đắm chìm ở một nơi nào đó, đang thể hiện giống như vậy!

Sáng sớm hôm sau, Lương Thần vội vàng ăn sáng, rời khỏi cửa sau khi nghe cha mẹ dặn dò và ánh mắt đáng thương của Lan Nguyệt.

– Được rồi, còn chuyện này nữa, em Nguyệt đi thi vào đại học, sau khi thi đại học xong, nhất định anh sẽ đưa em đi chơi một trận thoải mái, địa điểm tùy em chọn!

Cuối cùng Lương Thần bị ánh mắt u oán đáng thương của cô gái đánh bại, đành hứa một câu khi ra đến cửa, cuối cùng khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô gái giống như ra khỏi mây mù, tìm thấy lại ánh nắng mặt trời.

Lái xe tới phòng Công an huyện, vừa kịp bảy giờ. Phó trưởng phòng Tiếu Lập Quân đã đến từ sớm, hắn đang cùng Đại đội phó Đội hình sự Tống Văn Kiệt và trinh sát viên Cổ Binh đợi Lương Thần đến.

Phó trưởng phòng Tiếu từ trước đến nay làm việc luôn nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Vừa thấy Lương Thần tới, không nói hai lần, ném túi xách về phía sau xe, cùng Tống Văn Kiệt, Cổ Binh leo thẳng lên xe.

Trưởng phòng Đinh muốn làm một bữa liên hoan chia tay, tôi không đồng ý, nếu phá được án thì đương nhiên sẽ nở mày nở mặt, còn nếu không phá được, làm sao trở về gặp mọi người ở Giang Đông? Đầu còn không ngóc lên nổi kìa!

Phó trưởng phòng Tiếu vô cùng thẳng thắn nói, khiến Lương Thần, Tống Văn Kiệt, Cổ Binh, ba người đều khẽ mỉm cười.

– Đủ xăng không?

Đại đội trưởng Tống Văn Kiệt cẩn thận hỏi một câu.

– Chiều qua vừa mới đổ, không thành vấn đề, giữa đường không hết được đâu.

Lương Thần cười, liếc mắt nhìn đồng hồ đo xăng, kim đồng hồ đang giữa vạch lớn nhất.

– Không thành vấn đề.

Phó trưởng phòng Tiếu ngồi ở ghế sau vung tay rất có khí thế.

Vì đi sớm, cho nên định 9: 30 mới tới cục Công an thành phố Long Nguyên, kết quả mới 8: 30 Đã đến nơi. Trong cục, bốn người Phó trưởng phòng Tiếu, Lương Thần đã được lãnh đạo cục chào đón nhiệt tình. Cục trưởng Cục Công an Thành phố Trương Học Binh, Chính ủy Chu Kiến Quân, Phó Cục trưởng thường trực Uông Phàm, Phó Cục trưởng Phó Viễn Chí, những vị lãnh đạo này Lương Thần cũng không mấy xa lạ, trong lễ khen thưởng chuyên án 226, hắn đã gặp mặt những vị lãnh đạo này.

Nhất là Phó cục trưởng Phó Viễn Chí, mới rời khỏi huyện Tây Phong vài ngày, đến bây giờ Lương Thần vẫn còn nhớ rõ bữa tiệc rượu mừng công.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232
Thông tin truyện
Tên truyệnCon đường quan lộ
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện Set, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật30-01-2024 18:02:24
Truyện ngẫu nhiên
Mẹ tôi làm đĩ (Update phần 7)
Em gái bán nước hoa (Update phần 6)